Nam Chính Cún Con, Xin Đừng Lo Lắng

Cũng chỉ là sớm chiều (5)

Lòng tôi từ từ chìm xuống.

Hành động và khí chất của anh ta không còn là cậu thiếu niên u tối trước kia, mà giờ đây lại giống như một giáo sư nhã nhặn, dịu dàng của mười năm sau.

Thẩm Thanh Khiết... cũng đã tái sinh.

"Cậu bị làm sao vậy?" Tiêu Niên không hiểu, vỗ vai anh ta một cái, rồi chen qua người anh ta bước vào lớp.

"Nhanh lên, sắp đến giờ học rồi, đừng đứng đây chắn đường."

5

Tôi tìm được chỗ ngồi của mình theo ký ức.

Giờ này là giờ tự học.

Xung quanh, các bạn học đang chăm chú học bài.

Tôi lật vội một cuốn sách bài tập, chăm chú nhìn vào những dòng chữ rõ ràng và ngây ngô trên đó mà đầu óc mơ màng.

Sống lại một lần nữa, tôi quyết tâm không đi lại con đường cũ.

Lý trí tôi dần tỉnh táo, tâm trạng cũng dần bình tĩnh lại.

Thẩm Thanh Khiết đã sống lại, có lẽ anh ta cũng không muốn có bất kỳ quan hệ gì với tôi.

Chúng tôi sẽ sống cuộc sống riêng biệt, không liên quan gì đến nhau.

Nếu anh ta muốn tự hủy hoại bản thân thì cứ làm đi, tôi cần phải tránh xa anh ta ra, tránh để khi anh ta chết máu dính lên người mình.

Thật sự ghê tởm.

Đang suy nghĩ, đột nhiên giọng nói lạnh lùng của Thẩm Thanh Khiết vang lên.

"Bạch Nhiễm, cho tôi mượn vở ghi tiếng Anh của cậu."

Tôi ngẩng đầu: "Gì cơ?"

Anh ta liếc nhìn tôi, thái độ xa cách, dường như không nhận ra hành động của tôi đã khác với kiếp trước.

Đúng vậy, trong lòng anh ta chỉ có Hứa An Nhiên, làm sao còn nhớ tôi đã từng làm gì cho anh ta chứ.

Hứa An Nhiên nghe vậy quay lại, tỏ vẻ xin lỗi: "Xin lỗi, tôi mượn vở ghi của Thanh Khiết, nhưng cậu ấy nói tiếng Anh của cậu giỏi hơn, nên mới đến mượn cậu."

Cô ta cười dịu dàng khiến người khác không thể không thích.

Nhưng tiếc là, trò này đối với tôi không có tác dụng.

"Tôi không cho mượn, tôi cần dùng."

Không phải là cần dùng, chỉ là đơn giản không muốn cho mượn thôi.

Nụ cười của Hứa An Nhiên lập tức cứng lại.

Tiêu Niên bàn bên không chịu được, quay lại mắng tôi:

"Bạch Nhiễm, cậu là lớp trưởng, giúp đỡ bạn bè là điều hiển nhiên mà."

"Sao lại khó khăn thế, chỉ là mượn vở ghi mà cậu cứ như thể lấy mạng người ta vậy."

Cậu ta nói khá lớn khiến mọi ánh mắt trong lớp đều đổ dồn về phía chúng tôi.

Hứa An Nhiên có vẻ buồn bã, nhưng ánh mắt lại ẩn chứa sự khinh bỉ.

Bên cạnh, Vệ Tình liếc mắt, nuốt miếng snack cay trong miệng rồi lập tức phản bác:

"Cậu đừng ở đây dùng đạo đức mà áp bức người khác, vở ghi mà chúng tôi cực khổ ghi chép lại chẳng lẽ phải cho mấy con sói mắt trắng như các cậu mượn?"

"Sao, thành tích của cậu tệ thì có lý à?"