Anh giống như một con sói con bị bắt nạt quá độ nhưng vẫn tỏ ra ngoan ngoãn.
Không hiểu sao, tôi lại không muốn cho người khác nhìn thấy bộ dạng hiện tại của anh.
Bên ngoài, Chu Dương chửi rủa không dứt xen lẫn tiếng an ủi dịu dàng của Từ Tĩnh.
Thật là phiền.
Tôi dứt khoát bấm điện thoại, nói với người ở đầu dây bên kia:
“Ba mẹ, chị họ mang thai con của Chu Dương.”
“Đúng! Con bị cắm sừng rồi hu hu.”
Sau khi tôi cúp máy, ngoài cửa liên tiếp vang lên tiếng chuông điện thoại di động.
Chu Dương và Từ Tĩnh hoảng loạn giải thích với người đầu dây bên kia.
Dần dần, âm thanh ngoài cửa dần biến mất.
Nước mắt vất vả lắm tôi mới nặn ra được bị Trì Nghịch nhẹ nhàng lau đi.
Mi tâm của anh khép lại thành ngọn núi nhỏ.
“Bọn họ phản bội cậu?”
“Hả? Ừ.”
“Đừng khóc, không đáng.”
Trong tiểu thuyết, nam chính sẽ dùng các loại lời ngon tiếng ngọt để dỗ dành đến mức lòng người nở hoa.
Nhưng Trì Nghịch không làm như vậy, anh lăn qua lộn lại chỉ biết nói vài câu.
Hai mắt tôi rưng rưng, liếc mắt ra hiệu.
Hy vọng anh dỗ dành tôi nhiều hơn.
Trì Nghịch im lặng một lát như đã hạ quyết tâm.
Giọng điệu anh trịnh trọng:
“Trình Tri Ý, tôi sẽ coi như chuyện này chưa từng xảy ra.”
“Sẽ không ảnh hưởng đến sự trong sạch của cậu.”
Biến đi…
Mắt vứt cho chó còn hơn.
Tôi hít một hơi thật sâu.
“Trì Nghịch, cậu không có gì muốn thẳng thắn với tôi sao?”
“Năm lớp 11 tôi rơi xuống nước, rốt cuộc là ai đã cứu tôi?”
Hồi trung học, tôi và anh học cùng trường.
Khi anh đến làm thêm, ba mẹ tôi trả thêm tiền lương để anh chăm sóc tôi nhiều hơn.
Nói một cách thông dụng hơn, Trì Nghịch là người hầu của tôi.
Hình như anh cũng không thèm để ý người khác khinh thường mình.
Anh luôn có nề nếp gọi tôi là “Đại tiểu thư”, tận chức tận trách đi theo phía sau.
Mùa hè lớp 11 tôi cùng mấy bạn đồng trang lứa đi cắm trại trên núi.
Trong lúc chơi đùa, tôi bị dòng nước chảy xiết cuốn sâu xuống sông.
Khi tỉnh lại, tôi và Chu Dương nằm cùng một phòng bệnh.
Mọi người đều nói là Chu Dương mạo hiểm tính mạng cứu tôi.
Từ đó tôi coi anh ta như ân nhân, ưu đãi, khoan dung vô cùng.
Cùng lúc đó, Trì Nghịch xin nghỉ việc, chuyển trường, bặt vô âm tín.
Mãi đến kiếp trước mở quyển nhật ký ra, tôi mới biết sự thật.
Người cứu tôi rõ ràng là tên ngốc Trì Nghịch này.
Tôi lấy bệnh án lúc trước từ bệnh viện.
Vì cứu tôi, hai chân anh bị gãy xương, bắp chân bị đá cứa vào tạo thành nhiều vết máu sâu có thể thấy cả xương bên trong.
Anh kéo lê cơ thể đầy vết thương, âm thầm biến mất trong thế giới của tôi.
Trong nhật ký, Trì Nghịch không viết nguyên nhân.
Bây giờ bị tôi truy hỏi, anh theo bản năng nắm chặt ga giường.
“Tôi không rõ lắm.”
Vẫn đang giả vờ.
Tôi tức giận, dứt khoát ôm lấy cổ anh, cắn lên khóe môi bên kia một cái thật mạnh.
“Bây giờ đã rõ chưa?”
Mí mắt anh run lên, hạ giọng:
“Xin lỗi.”
“Thời gian không còn sớm nữa, tôi phải đi bán bánh.” Tôi tức đến mức bật cười.
Tôi đường đường là đại tiểu thư Trình gia, vậy mà lại không quan trọng bằng bánh rán?
Trì Nghịch hai mươi chín tuổi rõ ràng không phải như vậy.
Nghe tôi ho khan một tiếng trong điện thoại, anh sẽ lập tức kết thúc công việc từ nước ngoài vội vàng trở về.
Đi công tác bận rộn cũng sẽ nhớ mang cho tôi đủ loại quà nhỏ tôi yêu thích.
Tôi tìm việc làm, ngày nào anh cũng phải đi đường vòng đưa tôi đi làm, đón tôi tan tầm.
Trợ lý nói đối với ông chủ lớn như Trì tổng mà nói, thời gian còn quý giá hơn tiền bạc.
Ngoài miệng anh nói “Không yêu”, “Không thể” nhưng lại để lại tất cả những gì quý giá nhất cho tôi.
Có lẽ tôi đã bị Trì Nghịch chiều hư nên không thể chấp nhận sự chênh lệch lớn của mười năm trước.