Cả Triều Văn Võ Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Ta Đang Ăn Dưa

Chương 43

Một canh giờ sau, Nguyên Đế cùng triều thần thương nghị xong quốc gia đại sự, tuyên bố bãi triều.

Trong lúc đó, Giang Nguyệt Dạng cùng hệ thống “ăn” mấy cái chuyện nhỏ không đau không ngứa. Tỷ như có vị đại nhân nửa đêm đái dầm, vị khác thích mặc nữ trang, hoặc một vị nào đó bao dưỡng ngoại thất...

Chọc cho mọi người trong lòng cười ha hả, vô cùng sảng khoái.

Còn những vị đại nhân bị nhắc đến thì thở phào nhẹ nhõm, may mà không phải chuyện gì quá nghiêm trọng, chỉ là bị giễu cợt mấy ngày. Không sao, không sao.

Giang Nguyệt Dạng đi theo Giang thượng thư ra khỏi đại điện, thấy trán cha mình đổ đầy mồ hôi, nàng quan tâm hỏi:

“Cha, sao cha lại đổ nhiều mồ hôi như vậy? Thân thể không thoải mái sao?”

Giang thượng thư đưa tay lau mồ hôi trên trán, có khổ mà không thể nói thành lời.

“Ta không sao, chỉ là đứng lâu quá thôi.”

“Vậy chúng ta ngồi nghỉ một lát rồi hãy đi.” Giang Nguyệt Dạng chỉ vào bậc thềm bên ngoài Thái Hòa Điện nói.

Giang thượng thư: “……”

Nơi này là chỗ có thể tùy tiện ngồi sao chứ?

Hơn nữa, ngồi trên thềm đá trông giống cái gì!

Giang thượng thư vẫy tay, nói:

“Ta không ngồi, giờ khá hơn nhiều rồi, về nhà thôi.”

“Thật sự không có vấn đề gì chứ?”

“Không sao cả.”

“Vậy được rồi.” Giang Nguyệt Dạng đỡ cha tiếp tục bước đi.

Sau đó, nàng nhận ra văn võ bá quan đều tránh xa hai cha con, thậm chí có người còn lườm họ đầy căm tức.

Giang Nguyệt Dạng thấy vậy liền bực mình, nói thầm với hệ thống: 【Mấy vị đại nhân này ghét ta ra mặt luôn. Là ta muốn làm quan chắc? Còn không phải do bệ hạ nổi điên sao. Giỏi thì đến mà trừng bệ hạ ấy!】

Giang thượng thư nghe vậy, bước chân chợt lảo đảo, suýt chút nữa ngã, may mà Giang Nguyệt Dạng kịp thời đỡ lấy.

Những vị quan khác bước chân cũng khựng lại, nhưng rất nhanh họ lại tiếp tục đi thẳng.

“Cha, xem kìa, còn nói không sao. Chúng ta ngồi nghỉ một lát đi?”

Giang thượng thư suy nghĩ một lúc, gật đầu đồng ý. Nhưng ông nhất quyết đi xa khỏi đồng liêu một chút, sợ con gái lại buột miệng nói điều gì động trời.

Tuy nhiên, ông kiên quyết không ngồi xuống thềm đá, mà chỉ đứng tại chỗ nghỉ ngơi.

Lúc này, Tần Khi từ phía sau đi đến, chắp tay chào:

“Giang thượng thư.”

Giang thượng thư khẽ gật đầu, còn Giang Nguyệt Dạng thì không ngại ngần, nhìn chằm chằm Tần KHi.

Lúc ở đại điện, nàng chỉ liếc qua hắn một cái. Giờ nhìn gần hơn, lại cảm thấy Tần Khi càng đẹp trai.

Tần Khi dời ánh mắt sang Giang Nguyệt Dạng, liền đối diện với đôi mắt long lanh của nàng. Hắn ngây ra trong giây lát, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, hỏi:

“Giang tiểu thư, lúc ở trong điện ngài nghi ngờ Ngô đại nhân gian lận khoa cử. Không biết lý do là gì?”

“Mới nãy ta nói trong điện là vì cảm thấy hắn thoạt nhìn không thông minh lắm.”

Tần Khi hơi mỉm cười:

“Chỉ như vậy thôi sao? Ta còn tưởng Giang tiểu thư biết được điều gì khác.”

Lúc này, hệ thống lên tiếng: 【Ký chủ, nếu hắn đã hỏi, sao không tiết lộ chút tin tức cho hắn? Nhanh chóng khiến Ngô đại nhân gặp chuyện chẳng lành. Lỡ như họ không điều tra ra được gì thì sao?】