Đại thiếu phu nhân nghe vậy, trong lòng chùng xuống, một dự cảm xấu hiện lên: “Xảy ra chuyện gì?”
Trần ma ma hạ giọng: “Bên ngoài đang lan truyền tin đồn đại tiểu thư có thai.”
Đại thiếu phu nhân tức khắc đứng bật dậy, không cẩn thận va vào góc bàn, làm ngã cả bộ ấm chén trên bàn.
Sáng nay, Trần ma ma vừa ra khỏi nhà không xa đã nghe thấy có người bàn tán về tiểu thư nhà họ.
Lúc đầu, bà không nghe rõ lắm, cho đến khi có đứa trẻ trên phố hát rằng tiểu thư nhà họ không biết liêm sỉ, tư thông với người ngoài, chưa kết hôn mà đã có thai, bà mới tá hỏa.
Vậy nên, thuốc cũng chưa kịp mua, bà vội vàng quay về báo tin.
“Tiện nhân! Ta muốn lột da nàng ta!”
Đại thiếu phu nhân theo bản năng cảm thấy lời đồn bên ngoài nhất định là do Tôn di nương tung ra.
“Đại thiếu phu nhân, Tôn di nương có thể giải quyết, hiện tại việc cấp bách là phải nghĩ cách giữ gìn thanh danh cho đại tiểu thư.”
Nghe vậy, đại thiếu phu nhân lập tức bình tĩnh lại.
“Đúng, đúng. Nghĩ cách, nghĩ cách...”
Nhưng bà không biết, hiện giờ đã quá muộn, chuyện này từ tối qua đã bắt đầu lan truyền, giờ đã thành tin đồn, từ một người thành mười người, mười người thành trăm người, khắp mọi ngõ ngách trong kinh thành.
Ngay cả trong hoàng cung, đế hậu cũng đã nghe biết.
Nguyên Đế nhìn về phía phụ tử Lâm thượng thư, vốn dĩ hai người vẫn tới thượng triều theo thường lệ, sau khi rối rắm, Nguyên Đế mới lên tiếng: “Lâm ái khanh.”
Phụ tử Lâm thượng thư đồng loạt ngẩng đầu lên.
“Trẫm vốn tưởng rằng hôm nay ngươi sẽ cùng Đại Lý Tự thiếu khanh xin nghỉ.”
Lâm thượng thư khó hiểu: “Bệ hạ có chuyện gì sao? Lão thần khỏe mạnh, sao lại phải xin nghỉ?”
“Ngươi không biết sao?”
“Xin bệ hạ nói rõ.”
Nguyên Đế lộ vẻ khó xử: “Cái này... Trẫm thật khó mà nói.”
Lâm thượng thư, người đã trải qua bao nhiêu năm trên quan trường, cảm nhận được không khí không tốt, từ lúc vào cung, ông đã cảm thấy không ổn.
Các đồng liêu nhìn họ với ánh mắt kỳ lạ, còn bàn tán sau lưng.
Gần đây, ông có quen không ít người, một số người không hài lòng với ông là chuyện bình thường, ông cũng không để tâm.
Nhưng giờ, khi Nguyên Đế nói như vậy, rõ ràng tình hình không giống trước nữa.
Lâm thượng thư bước ra khỏi hàng, lại lần nữa khẩn cầu: “Xin bệ hạ nói rõ.”
Nguyên Đế vẫn không nói gì, chỉ vẫy tay: “Trẫm cho phép hai phụ tử ngươi nghỉ vài ngày, các ngươi ra ngoài nghe một chút là biết ngay.”
Thấy Nguyên Đế không chịu nói thêm, hai cha con liếc nhau, cùng nhau chắp tay nói: “Thần cáo lui.”
Hai cha con nhanh chóng rời khỏi đại điện, ra khỏi cửa cung trong thời gian ngắn.
Họ không dùng xe ngựa, mà đi bộ trên đường, dân chúng nhìn thấy họ đều nhìn với ánh mắt khác thường.
Vì sợ đυ.ng phải quyền thế, dân chúng không dám bàn tán về chuyện Lâm Tố Tố mang thai khi thấy họ.
Nhưng tiểu hài tử không tưởng nhiều như vậy, Lâm thượng thư cho mấy cái tiền đồng, bọn họ liền toàn bộ toàn nói.
Lâm thượng thư lúc ấy liền hôn mê.
Chờ ông tỉnh lại, Lâm đại gia đã đem sự tình đều biết rõ ràng.
Triệu Quyền cũng bị ông trói lại.
Lúc này, phụ mẫu Triệu Quyền đang ở bên ngoài cầu xin Lâm đại gia tha cho Triệu Quyền, còn nói đã đến nước này, sao không nhân cơ hội kết thân để mối quan hệ càng thêm gắn bó?
Lâm Thượng thư dựa vào đầu giường, cả người trông như già đi rất nhiều.
Ông phớt lờ những âm thanh bên ngoài, ánh mắt tối sầm nhìn về phía Lâm Tố Tố đang quỳ trước giường.
Đến giờ ông vẫn không thể tin được, đứa cháu gái luôn giữ lễ nghĩa lại có thể làm ra chuyện không biết liêm sỉ như vậy.
Ông nhắm mắt, trầm giọng nói: “Các ngươi nghe cho rõ, chuyện này bất kể thế nào cũng phải che đậy cho qua! Lâm gia tuyệt đối không thể xuất hiện loại gièm pha như vậy.”
Lâm Tố Tố âm thầm thở phào nhẹ nhõm, tổ phụ chịu bảo vệ nàng, tức là nàng được cứu rồi.
Lúc này, có người vào báo rằng người của Tần gia đã đến.