【Nàng ta dùng thủ đoạn bỉ ổi mà đoạt được. Hiện tại Lâm Tố Tố đã đính hôn với Đại Lý Tự thiếu khanh Tần Khi, nhưng Tần Khi trước đó đã có đính hôn. Chỉ vì Lâm Tố Tố tình cờ gặp được Tần Khi, thấy hắn anh tuấn, chức quan không thấp, nhân phẩm lại tốt, liền muốn gả cho hắn. 】
Vì thế, trong một lần hỉ yến, Lâm Tố Tố cố ý ở chỗ Tần Khi đi qua, làm bộ trượt chân rơi xuống nước. Tần Khi không chút suy nghĩ liền nhảy xuống cứu người. Khi cứu lên, lại bị người thấy Lâm Tố Tố quần áo bất chỉnh, té xỉu trong lòng ngực của Tần Khi.
Đại Hạ tuy dân phong khá mở, nhưng cũng không mở đến mức này. Trong mắt thế nhân, Lâm Tố Tố xem như mất đi trong sạch. Nếu Tần Khi không cưới nàng, nàng sẽ hoàn toàn bị hủy hoại.
Sau khi sự việc xảy ra, Tần Khi cảm thấy không hợp lý, nhưng lời đồn đãi ngày càng lan rộng. Lâm Tố Tố lúc ấy nhẹ nhàng giải thích rằng chuyện này không liên quan đến nàng, cùng lắm thì xuất gia làm ni cô, không để Tần Khi cảm thấy gánh nặng.
Tần Khi tin vào lời nàng, vì hắn là người chính trực, sẽ không trốn tránh trách nhiệm. Vì thế, hắn đã làm lễ từ hôn với nhà gái, đồng thời tuyên bố rằng hai nhà từ hôn, lỗi là do hắn.
Tuy nhiên, Tần Khi không biết rằng những lời đồn đãi đó chính là do Lâm Tố Tố cố ý phát tán, để tạo áp lực cho hắn.
Lúc này, Thanh Chi đã trở lại.
Giang Nguyệt Dạng vô thức nhìn thoáng qua, rồi thu lại ánh mắt, tiếp tục trò chuyện với tiểu dưa.
【Hắn không phải là Đại Lý Tự thiếu khanh, xử án như thần sao? Sao lại không nhìn ra thủ đoạn vụng về này?】
Cách vách phòng, Tần Khi vừa mới ngồi xuống không lâu cùng Đại Lý Tự tự thừa: “…”
Bọn họ tới đây nguyên là để chọn lễ vật sinh nhật cho phu nhân Đại Lý Tự, không ngờ lại nghe được chuyện như vậy.
Hệ thống:【Đại khái là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường.】
【Vậy Lâm Tố Tố trong bụng có con là sao? Không phải là Đại Lý Tự thiếu khanh à?】
Đầu óc ầm vang một tiếng!
Đại Lý Tự tự thừa Thôi Nguyên Triều nhìn Tần Khi bằng ánh mắt khác thường, đại nhân nhà mình...
【Đương nhiên không phải! Tần Khi là người như vậy, sẽ không làm chuyện vượt rào trước hôn lễ, đứa trẻ là của biểu ca Lâm gia Triệu Quyền.】
Giang Nguyệt Dạng không nhịn được, kích động nói: 【Ai da, sao lại có một biểu ca xuất hiện thế này? Triệu Quyền có địa vị gì chứ, Lâm Tố Tố lại có thể bỏ được Đại Lý Tự thiếu khanh sao?】
Hệ thống nghe vậy, ghét bỏ đáp: 【Chả có địa vị gì cả, chỉ là một kẻ ăn chơi trác táng. Nhưng hắn cũng không tệ lắm, có chút tiền, lại biết nói lời ngon ngọt.
Sau khi Lâm Tố Tố đính hôn với Tần Khi, cảm thấy Tần Khi không đủ chăm sóc nàng, lại không nói lời dễ nghe, cũng không cho nàng quà tặng. Hơn nữa, hắn còn luôn làm nàng cảm thấy khó chịu trước mặt người ngoài.
Không lâu sau, hai tháng trước, Triệu Quyền theo cha mẹ đến Lâm Thượng Thư gia thăm Thượng Thư phu nhân mừng thọ. Triệu Quyền để ý đến Lâm Tố Tố, muốn chiếm lấy nàng. Vì thế hắn dùng đủ thứ lời ngon tiếng ngọt, tặng quà cáp, hay đến lui tới, dần dần giữa hai người nảy sinh tình cảm.
Sau đó không lâu, vào tiệc sinh nhật của phu nhân Lâm Thượng Thư, hai người như củi khô gặp lửa, đã xảy ra chuyện thân mật vợ chồng. Mới đầu, Lâm Tố Tố căm ghét Triệu Quyền, hận không thể gϊếŧ hắn, nhưng không quá hai ngày, nàng lại bắt đầu nhớ lại dư vị những gì đã xảy ra vào buổi tối hôm đó.
Triệu Quyền là một tay lão luyện trong chuyện tình cảm, chỉ cần liếc mắt đã hiểu nàng, rồi chỉ một chút dỗ dành, hai người lại tiếp tục dây dưa. Một khi đã sa vào, không thể cứu vãn, và rồi cả hai tiếp tục vụиɠ ŧяộʍ yêu đương. Cuối cùng, đứa trẻ đến mà không kịp phòng bị.
Đúng rồi, Lâm Tố Tố và Tần Khi dự định đính hôn vào năm sau, vào dịp Tết Nguyên Đán. Nếu nàng không bỏ đứa bé đi, có lẽ sẽ tìm lý do để hoãn lại hôn lễ.】
【Chắc là Đại Lý Tự thiếu khanh phải làm hiệp sĩ đổ vỏ rồi! Thật đáng thương.】
Hệ thống hỏi: 【Ký chủ không định nhắc nhở Tần Khi sao?】
Giang Nguyệt Dạng đáp:【Ừm... thôi đi, ta và Đại Lý Tự thiếu khanh không thân thiết lắm. Mà dù ta có nói cũng chẳng ai tin, nói không chừng lại bị người khác cắn ngược lại. Nếu có ai hỏi ta làm sao biết được, ta cũng chả biết phải trả lời thế nào.
Hơn nữa, ta vẫn là tiểu thư chưa xuất giá, làm sao có thể nhúng tay vào chuyện này. Đại Lý Tự thiếu khanh... xin lỗi, ta không thể giúp gì được đâu. 】
Thịch thịch thịch!
Đứng bên ngoài một hồi lâu, Trương quản sự giơ tay gõ cửa, nàng không phải cố ý nghe lén, chỉ là thật sự không thể nhịn được nữa.
Trương quản sự đặt khay lên bàn, cười hỏi: “Tiểu thư, ngài xem mấy món trang sức này có thích không ạ? Đây đều là những sản phẩm tinh xảo nhất của các thợ thủ công tại Linh Lung Các, mỗi món đều là độc nhất vô nhị đấy ạ.”
Giang Nguyệt Dạng liếc nhìn một cái, lập tức nhìn trúng trên khay một bộ trang sức trân châu, tiểu xảo tinh tế, rất thích hợp với độ tuổi của nàng.
Lúc này, trân châu này chính là thuần tự nhiên!