Cả Triều Văn Võ Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Ta Đang Ăn Dưa

Chương 7

Trưởng công chúa tổ chức yến tiệc ngắm hoa, cuối cùng lấy lý do Hoàng Hậu nương nương không khỏe mà kết thúc sớm.

Giang Nguyệt Dạng nhận ra ánh mắt của các quý nữ nhìn mình có chút kỳ lạ, muốn đến gần bắt chuyện nhưng lại bị họ tránh xa.

Trong lòng nàng cảm thấy khó hiểu, nhưng cũng không bận tâm lâu.

Trên thế gian này, thứ có thể khiến tất cả mọi người yêu thích chỉ có tiền.

Vì vậy, sau khi thầm hừ một tiếng đầy kiêu ngạo, nàng bước đi nhẹ nhàng, hướng về cổng cung.

Tuy nhiên, Giang Nguyệt Dạng không biết rằng ở nơi nàng không thể thấy, các quý nữ tham dự yến tiệc ngắm hoa hôm nay đều bị giữ lại.

Vừa bước ra khỏi cổng cung, Giang Nguyệt Dạng liền nhìn thấy xe ngựa của nhà mình, xa phu đang ngồi trên càng xe ngủ say ngáy vang.

Tỳ nữ bên cạnh nàng, Hương Lăng, vừa nhìn thấy nàng liền vội vàng nhảy xuống từ xe ngựa, gọi to rồi chạy về phía nàng.

“Tiểu thư, sao ngài lại ra sớm như vậy?”

Hương Lăng cứ nghĩ rằng việc tiến cung dự tiệc, ít nhất cũng phải đến lúc mặt trời lặn mới xong, không ngờ giờ Mùi (khoảng 13~15 giờ) đã trở về.

“Hoàng Hậu nương nương không khỏe, Trưởng công chúa muốn ở lại bên cạnh hầu hạ, nên yến tiệc kết thúc sớm.”

Hương Lăng gật đầu hiểu ra, nhưng lại cẩn thận hỏi thêm: “Tiểu thư, Trưởng công chúa không có nói gì ngài chứ?”

“Không có, ta còn được Hoàng Hậu nương nương ban thưởng một chiếc phượng thoa nữa cơ!”

Giang Nguyệt Dạng hiểu lầm Hương Lăng lo lắng rằng nàng lần đầu tiến cung không quen quy củ, lỡ chạm đến Trưởng công chúa.

Hương Lăng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, trong lòng nghĩ, may quá, tiểu thư hẳn là không "ăn dưa".

“Chúng ta mau hồi phủ đi? Lão gia và phu nhân chắc đang lo lắng cho tiểu thư. Đại công tử có lẽ cũng đã từ Quốc Tử Giám trở về.”

Khó khăn lắm mới được ra ngoài, Giang Nguyệt Dạng không muốn trở về sớm như vậy. Hơn nữa, về phủ rồi e rằng khó mà ra được lần nữa.

Nghĩ vậy, nàng nhanh chân đi đến bên cạnh xe ngựa, đánh thức xa phu đang ngủ say.

“Tiểu...tiểu thư.” Xa phu giật mình khi bất ngờ thấy nàng đứng trước mặt, luống cuống không kịp phản ứng.

“Ngươi trở về nói với phụ thân và mẫu thân ta, ta không sao, bảo họ yên tâm. Ta muốn đi dạo thêm chút nữa rồi sẽ về.”

Xa phu thoáng lộ vẻ khó xử, “Tiểu thư, lão gia dặn tiểu nhân nhất định phải đưa tiểu thư về phủ…”

“Ta không quan tâm! Ta muốn ở bên ngoài chơi thêm một lát. Nếu không, ngươi cứ trói ta lại mà đưa về, ngươi dám không?”

Xa phu tất nhiên không dám chống lại lệnh của tiểu thư nhà mình, cuối cùng chỉ có thể trơ mắt nhìn Giang Nguyệt Dạng đi càng lúc càng xa.

Hương Lăng, đứng giữa lão gia, phu nhân và tiểu thư nhà mình, nàng chọn nghe theo Giang Nguyệt Dạng.

Hai người chậm rãi bước trên con đường chính của kinh thành. Giang Nguyệt Dạng nhìn đông ngó tây, cái gì cũng khiến nàng cảm thấy tò mò thích thú.