Cả Triều Văn Võ Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Ta Đang Ăn Dưa

Chương 1

“Tham kiến Hoàng hậu, kính chúc Hoàng hậu mạnh khỏe, vui vẻ an khang.”

Giang Nguyệt Dạng đứng giữa một nhóm các quý nữ, khom người hành lễ trước Hoàng hậu Đại Hạ.

Từ khi bước vào thế giới giả tưởng này, đây là lần đầu tiên nàng ra khỏi nhà và cũng là lần đầu tiến cung.

Kiếp trước, Giang Nguyệt Dạng - một nhân viên văn phòng, nàng làm việc quá sức đến mức đột quỵ và qua đời. Trong khoảnh khắc hấp hối, nàng bị ràng buộc với một “hệ thống ăn dưa”, sau đó đầu thai đến một triều đại tên là Đại Hạ không có trong lịch sử, trở thành tiểu thư nhà Hộ Bộ thượng thư.

Sống lại lần này, nàng quyết tâm buông xuôi triệt để, không bao giờ lao lực hay bon chen nữa.

“Miễn lễ.” Hoàng hậu nương nương nhẹ nhàng nâng tay ngọc.

“Tạ Hoàng hậu nương nương.”

Các quý nữ đồng loạt khom người ngồi xuống. Giang Nguyệt Dạng cũng an vị trên ghế của mình.

“Nghe nói trưởng công chúa mời các tiểu thư đến ngắm hoa, bản cung rảnh rỗi không việc gì nên cũng tới góp vui. Mọi người không cần câu nệ.”

“Vâng.” Nhóm quý nữ lại đứng dậy khom người đồng thanh.

Giang Nguyệt Dạng phản ứng chậm nửa nhịp, vừa đứng dậy vừa thì thầm: “Tiến cung mệt quá.”

Nàng thậm chí không nhớ đây là lần thứ mấy phải khom người hành lễ rồi.

“Mẫu hậu, chúng con đang định lấy hoa mẫu đơn làm đề tài thơ đấy! Người đã đến góp vui, vậy phải thưởng gì đặc biệt chứ.” Trưởng công chúa kéo tay Hoàng hậu, giọng nói đầy nũng nịu.

“Ngươi này!” Hoàng hậu nương nương cười dịu dàng, gõ nhẹ trán trưởng công chúa. “Chỉ là một chút quà thưởng, cũng muốn xin từ mẫu hậu.”

Trưởng công chúa cười khúc khích.

Bữa tiệc ngắm hoa lấy danh nghĩa trưởng công chúa thực chất là buổi yến tiệc tuyển chọn Thái tử phi do Hoàng hậu sắp đặt.

Hoàng hậu cười ôn hòa, rút chiếc trâm phượng trên tóc, nói: “Hôm nay ai đạt giải nhất sẽ nhận chiếc trâm phượng này từ tay bản cung.”

Nhóm quý nữ lộ vẻ vui mừng, ai cũng hiểu rằng chiếc trâm phượng này không chỉ là phần thưởng mà còn mang ý nghĩa bước đầu được chọn làm Thái tử phi.

Các cung nữ dâng giấy, bút và mực đến trước mặt từng người, trên bàn của Giang Nguyệt Dạng cũng có một bộ.

Nàng nhìn bút mực và những đóa mẫu đơn đang nở rộ, chỉ thấy đầu đau như búa bổ. Mặc dù kiếp trước đọc rất nhiều sách nhưng tri thức ấy nay đã rơi rụng không ít. Đời này nàng lại quyết tâm lười biếng, không muốn học hành gì.

Liếc nhìn những quý nữ đã cầm bút viết, Giang Nguyệt Dạng bất lực kêu lên trong lòng: 【A…】

Đột nhiên, một nhóm quý nữ giật mình, động tác viết lập tức khựng lại. Ai đang kêu vậy?

Hoàng hậu nương nương cũng nghi hoặc, nhìn khắp nhóm quý nữ. Nhưng tất cả đều mím môi không nói, khiến bà nghĩ mình nghe nhầm.

Khi Hoàng hậu vừa cầm chùm nho định ăn, âm thanh ấy lại vang lên.

【Tiểu Dưa, mau giúp ta nghĩ một bài thơ về mẫu đơn.】

Hệ thống vô dụng trả lời: 【Ký chủ, ta là hệ thống ăn dưa, không biết thơ văn gì đâu.】

Hoàng hậu nương nương tìm khắp nơi, nhóm quý nữ cũng lo lắng nhìn xung quanh, nhưng chẳng ai mở miệng. Điều này khiến họ kinh hãi, chẳng lẽ là bệnh ảo giác kỳ quái? Nếu bị phát hiện, đừng nói đến Thái tử phi, ngay cả mạng cũng khó giữ!

Thế là mọi người im lặng, tiếp tục viết thơ.

Giang Nguyệt Dạng thở dài: 【Vậy ngươi kể cho ta chuyện gì thú vị đi, xem ta có nhớ ra bài thơ nào không.】