Lăng Khi Nguyệt nhỏ giọng hỏi người đối diện:
“Ngươi giao A Ngân cho ta, vậy ngươi tính thế nào?”
Dù rằng Đông Phương Diệu Linh rất mạnh, lại không sợ rắn, nhưng nếu bị bầy rắn dưới hồ quấn lấy thì cũng sẽ khá phiền phức.
“Không sao.”
Đông Phương Diệu Linh lại tỏ ra bình tĩnh hơn nhiều so với Lăng Khi Nguyệt.
“Những con rắn nhỏ này chỉ bắt nạt kẻ yếu thôi. Chúng cảm nhận được tu vi của ta vượt xa chúng, nên sẽ không dám lại gần.”
Đông Phương Diệu Linh dường như hiểu rõ hơn Lăng Khi Nguyệt rất nhiều về những sinh vật trong bí cảnh của Đệ Lục Cốc.
Lăng Khi Nguyệt nghe đối phương nói vậy, cũng không hỏi thêm. Hít sâu một hơi, cô cúi đầu lao vào dòng nước mát lạnh của hồ.
Trong lòng hồ, vốn có vài con rắn nhỏ muốn tiến lại gần cô. Nhưng vừa ngửi được mùi hơi thở của A Ngân trên người cô, chúng lập tức né xa ba thước. Làm gì có con nào dám tranh giành con mồi với một đồng loại mạnh hơn mình chứ!
Nước Nam Mộng Hồ lạnh lẽo bao trùm khắp cơ thể Lăng Khi Nguyệt. Cô nín thở, cố gắng bơi sâu về phía trước.
Bơi được một lúc, cô bỗng nhiên cảm thấy đầu óc choáng váng, mí mắt dần nặng trĩu.
Không ổn rồi!
Ý thức được tình hình nguy cấp, cô cố gắng hít sâu một hơi, nhưng nước hồ đã tràn vào xoang mũi.
Cảm giác ngạt thở ập đến.
Cô vội nín thở, cố gắng phun ra vài bọt khí.
Cơn choáng váng càng trở nên trầm trọng.
Cần phải bơi về phía trước nhanh lên...
Nếu không, cô sẽ chết chìm ở đây...
Lăng Khi Nguyệt nhận ra sự nghiêm trọng của tình hình, lập tức dồn sức đẩy dòng nước cản lối mình.
Cô cố gắng vùng vẫy bơi về phía trước.
Sau khoảng ba lần nỗ lực, cô cảm thấy bàn tay mình chạm vào thứ gì đó giống như một lớp lá mỏng.
Lớp lá mỏng mịn màng, bóng loáng, lại ấm áp.
Lăng Khi Nguyệt khẽ xuyên tay qua lớp lá.
Ngay lập tức, cơn choáng váng lại ập đến dữ dội hơn.
Lúc này, không chỉ cơ thể cô trở nên mơ hồ, mà cả đôi mắt cũng bắt đầu lấp lánh những tia sáng lạ.
Những tia sáng chớp tắt, rồi từng đốm nhỏ dần tan biến.
Thế giới trước mắt bỗng nhiên biến thành một mảng bóng tối vô tận.
“Nguyệt Lượng... Nguyệt Lượng!”
Đó là tiếng của Đông Phương Kí Bạch đang gọi cô.
Lăng Khi Nguyệt cảm thấy đầu mình nặng trĩu, cô nghĩ rằng có lẽ mình đang nhìn nhầm hoặc nghe nhầm. Nhưng chỉ hai giây sau, giọng nói của Đông Phương Ký Bạch lại vang lên lần nữa.
“Nguyệt Lượng! Nguyệt Lượng! Mau tỉnh lại! Đừng ngủ nữa! Tỷ ta sắp thành thân rồi!”
Đông Phương Ký Bạch cứ gọi liên tục, không ngừng nghỉ.
Lăng Khi Nguyệt sững người vài giây.
Rồi bỗng nhiên, như có tiếng nổ lớn vang lên trong đầu cô.
Thành thân?
Thành thân gì cơ?
Ai thành thân?
Cái gì mà thành thân?!
Lăng Khi Nguyệt bật dậy, mắt mở to.
Nhìn quanh, cô nhận ra mình đang nằm trong phòng ở Đông Phương Phủ.
“Nguyệt Lượng, ngươi bị làm sao vậy? Ê này, ta ở đây mà! Nhìn qua đây…”
Giọng nói của Đông Phương Ký Bạch lại vang bên tai cô, đầy vẻ lo lắng.
“Cái cảm giác ngơ ngơ ngẩn ngẩn này… không lẽ về sau ngươi thật sự trở nên đần độn sao…”
Hắn lẩm bẩm, dường như đang phàn nàn rằng đầu óc cô có vấn đề.
Nghe vậy, Lăng Khi Nguyệt quay ngoắt đầu lại, trừng mắt nhìn Đông Phương Ký Bạch đang quỳ bên giường cô.
Cô hít sâu một hơi, rồi hét lên: “Đại Bạch thái dương! Ngươi mới đần độn ấy!”
Nói xong, cô mạnh mẽ tung chăn ra, đứng dậy.
Nhưng kỳ lạ thay, dù đã bỏ chăn ra, cô vẫn cảm thấy có thứ gì đó đè nặng trên người mình, khiến việc hít thở cũng khó khăn.
Dù vậy, cô vẫn cố gắng thở sâu vài hơi, không đến mức bị nghẹt thở mà ngất đi.
“Nguyệt Lượng, chuyện đần độn không phải trọng điểm…”
Đông Phương Ký Bạch nghe cô mắng mình, không hề giận mà ngược lại càng cuống quýt hơn.
Nhân lúc cô còn đang ngây người, hắn vội nói tiếp: “Trọng điểm là tỷ của ta! Tỷ của ta sắp thành thân rồi!”
Hắn nắm lấy hai vai cô, lắc tới lắc lui điên cuồng.
Đầu của Lăng Khi Nguyệt vốn đã mơ màng, giờ bị lắc như vậy càng thêm hỗn loạn.
Trong cơn mơ hồ, cô bỗng nhớ ra một chuyện: Đúng rồi, nam chính và nữ chính sắp thành thân…
Nói cách khác…
Tiểu thuyết này sắp kết thúc…
Và cô, Lăng Khi Nguyệt, cuối cùng cũng được tự do!
Lăng Khi Nguyệt lặng người: “…”
Lăng Khi Nguyệt sững sờ: “!!!”
Trời xanh ơi! Đất dày ơi!
Cô, Lăng Khi Nguyệt, cuối cùng cũng chờ được đến ngày này sao?!
Một đêm tung cánh bay cao, thoát khỏi mọi trói buộc, sống đời trường sinh bất lão, tận hưởng hậu cung 3000 mỹ nhân…
Cô cuối cùng cũng sắp bước lêи đỉиɦ cao của đời người rồi sao?!
Lăng Khi Nguyệt phấn khích đến nỗi muốn rơi lệ. Hạnh phúc đến thật sự quá bất ngờ!