Các tân đệ tử đang dốc lòng tu luyện.
Thiên Đấu Quân dạy Linh tâm quyết trong ba ngày, chỉ có Quý Hoài Trạch là người phá vỡ được viên châu, vì thế Thiên Đấu Quân đặc biệt dạy thêm cho hắn ngự kiếm phi hành.
Khương Minh Kiệt thập phần tò mò, mỗi ngày đều quấn lấy Quý Hoài Trạch đòi hắn dạy ngự kiếm.
"Người ta nói nữ tử sợ gặp kẻ đeo bám, nhưng không ngờ nam tử cũng như vậy." Lê Li vừa cắn miếng táo vừa tựa vào cửa nói với Lưu Quang, "Nhìn xem, hắn quấn lấy Quý Hoài Trạch hai ngày, Quý Hoài Trạch không chịu nổi nữa đành dạy hắn ngự kiếm."
Lưu Quang cũng cầm trong tay quả táo cắn một ngụm. Những quả táo này là Khương Minh Kiệt tặng cho các nàng, nói là đặc sản quê hắn, tuy không đáng bao nhiêu tiền nhưng hương vị không tồi, hơn nữa nếu nửa đêm đói bụng còn có thế lấy ra ăn lót dạ.
"Ngươi cũng muốn học?" Lưu Quang nhìn Lê Li, "Thiên Đấu Quân nói, đột phá Phàm tâm cảnh mới có thể học ngự kiếm phi hành, vậy ngươi đã đột phá chưa?"
Lê Li:"....."
Không bàn tới khả năng châm chọc thì hai người thực sự là bạn tốt.
"Một tháng sau ta sẽ thật sự bị đuổi khỏi Huyền Thiên Tông đi." Lê Li thập phần lo lắng, quả táo trong tay cảm giác không còn ngọt nữa.
Lưu Quang lạc quan nói: "Chúng ta mới tới 6 ngày, còn những 24 ngày đi."
"..... Ngươi không sợ bị đuổi ra khỏi Huyền Thiên Tông sao?" Lê Li thấy nàng khí định thần nhàn, càng thêm nóng nảy, "Ngày thường cũng không thấy ngươi tu luyện, ngươi xem Lâm Khả Oánh, người ta cũng bắt đầu tập trung tu luyện rồi."
"Đó là sức mạnh của tình yêu, Thẩm sư huynh muốn cô ấy chuyên tâm tu luyện."
"Ngươi không vội sao?"
"Không vội a." Lưu Quang lại cắn một ngụm, phát ra tiếng răng rắc giòn vang, "Dù sao trong kỳ hạn một tháng nhất định ta sẽ đột phá."
"....." Không đúng, nàng rốt cuộc lấy đâu ra tự tin a?
Lưu Quang ăn xong táo, không tiếp tục quan sát Khương Minh Kiệt nữa: "Ta mệt, đi ngủ đây."
Lê Li: "....."
Tinh thần còn rất thư thái nha!
Ngày hôm sau, không phải tiết học của Thiên Đấu Quân, mà đến lượt Ngọc Hành Quân giảng văn sử. Ngồi ở Khai vân điện nghe giảng so với Dệt kim đài đánh viên châu rõ ràng nhẹ nhàng hơn nhiều, mọi người rốt cuộc mới thấy học văn sử rất tốt.
Bên kia, Đinh Cát đang tụ tập cùng Lý Doanh mưu đồ gì đó: "Lần này đi Lan Thủy trấn, chúng ta mang theo tên tiểu tử Khương Minh Kiệt cùng đi."
Lý Doanh khó hiểu nhìn hắn: "Kêu hắn đi cùng làm cái gì? Hắn chỉ là tên vừa mới đột phá Phàm tâm cảnh, đi cùng cũng không giúp được gì."
Đinh Cát nói: "Ai cần hắn hỗ trợ? Chẳng qua trong Huyền Thiên Tông cấm ẩu đả, nhưng xuống núi rồi, ai dám đảm bảo hắn sẽ không gặp chuyện ngoài ý muốn."
Lý Doanh ngay lập tức hiểu ý: "Ngươi muốn ở Lan Thủy trấn thu thập tên tiểu tử này?"
"Đúng vậy." Đinh Cát và Lý Doanh trao đổi ánh mắt.
Lưu Quang vừa từ Khai vân điện trở về nghe tin đến trấn Lan Thủy.
Một hộ gia đình ở Lan Thủy trấn nói rằng họ gặp phải một sự việc kỳ lạ, thỉnh người trong liên minh tông môn đến tra xét. Việc này là trách nhiệm cảu Lý Doanh, sư phụ hắn chọn vài đệ tử cùng hắn xuống núi.
Thông thường mọi người sẽ chọn những người mà sư phụ đã chọn đi cùng, nhưng lần này có một nhóm tân đệ tử, họ chưa bái sư, có thể sai bảo tùy ý. Vì thế, Lý Doanh chọn Khương Minh Kiệt, Quý Hoài Trạch, Lê Li và Lưu Quang.
Lưu Quang có thể làm việc cho Huyền Thiên Tông, rốt cuộc họ vẫn là người bao ăn ở lại không thu học phí, nhưng dẫn đoàn lần này là Lý Doanh và Đinh Cát..... Chắc chắn chúng muốn mượn cơ hội xuống núi lần này để trả thù bọn họ.
"Tuy các ngươi đều là đệ tử mới nhập môn, tu vi còn rất thấp, nhưng còn ta cùng Đinh Cát, một Địa tâm cảnh và ba Phàm tâm cảnh, hẳn là không có vân đề gì." Lý Doanh đối với lần xuống núi này rất tin tưởng, "Các ngươi đi chuẩn bị, chúng ta lập tức xuất phát."
Khương Minh Kiệt tuy cùng Lý Doanh và Đinh Cát có hiềm khích, nhưng đây là lần đầu tiên xuống núi làm việc, khó tránh khỏi chút kích động: "Chúng ta đi Lan Thủy trấn bằng cách nào?"
Lý Doanh nhìn hắn một ánh mắt khinh thường: "Ngươi không biết ngự kiếm phi hành sao?"
Đinh Cát bên cạnh hắn phối hợp: "Ngươi đừng coi khinh bọn họ, ta nghe nói Thiên Đấu Quân còn đặc biệt dạy Quý Hoài Trạch ngự kiếm phi hành a."
Quý Hoài Trạch mím môi không lên tiếng, hắn nhìn ra hai ngươi kia cố ý tìm Khương Minh Kiệt trả thù, ngày đó sự việc tuy rằng hắn không tham gia, nhưng vẫn bị liên lụy.
"Nếu vậy trong chúng ta có ba người biết ngự kiếm là đủ rồi." Lý Doanh nói rồi vỗ mạnh vào vai Khương Minh Kiệt, ánh mắt sâu xa, "Các ngươi nhanh chóng chuẩn bị, một giờ sau tập trung ở cổng chính."
Lê Li nhìn hai người đi xa, toàn thân nổi da gà: "Bọn họ làm ta thấy chán ghét? Đợi thêm chút không được sao?
Nói xong, chạy tới bên cạnh Quý Hoài Trạch: "Quý Hoài Trạch, ta thấy ngươi đã học được ngự kiếm, ngươi cho ta đi cùng được không?"
"Tùy tiện." Quý Hoài Trạch lên tiếng rồi xoay người rời đi.
Khương Minh Kiệt đối mặt với Lưu Quang: "Hương Hương cô nương, kỳ thực ta cũng có thể ngự kiếm, nhưng không tốt như Quý Hoài Trạch..."
Lê Li cười nhạo một tiếng, ánh mắt nhìn hắn tràn ngập hoài nghi: "Vân là thôi đi, ngươi không rớt xuống giữa chừng đã tốt rồi. Nếu không Hương Hương chọn một trong hai Lý Doanh cùng Đinh Cát đi?"
"....." Lưu Quang trầm mặc một lúc, "Vẫn là Khương Minh Kiệt đi."
"....." Lê Li hướng nàng dựng ngón tay cái, "Có cốt khí."
Khương Minh Kiệt thấy Lưu Quang muốn đi cùng hắn, vội vàng đi luyện tập, Lê Li bĩu môi đi đến bên cạnh Lưu Quang hỏi: "Chúng ta bây giờ về chuẩn bị?"
Lê Li tuy rằng không thích Lý Doanh và Đinh Cát, nhưng nghĩ đến chuyện được xuống núi lại có chút kích động.
Lưu Quang nói: "Bây giờ chạy đến nhà ăn ăn cơm, thời gian một giờ hẳn là đủ."
"....." Lê Li cạn lời, "Đây là chuẩn bị của ngươi?"
"Đương nhiên." Lưu Quang nói, cước bộ hướng về phía nhà ăn, "Ngươi muốn đói bụng xuống núi sao?"
Lê Li dừng một lát, sau đó theo Lưu Quang đi nhà ăn.
Một giờ sau, mọi người đúng giờ tập trung ở cổng chính.
Ngự kiếm phi hành ở Huyền Kỳ đại lục không phải thuật pháp cao giai gì, người có tu vi cao có thể bay mà không cần ngự kiếm, hoặc giống như Tư Không Diệu có tọa kỵ riêng. Nghe nói luyện đến Huyền tâm cảnh, còn có thể chính mình hóa thành một đạo ánh sáng, giống sao băng bay trên trời.
Chỉ cần tu sĩ đột phá Phàm tâm cảnh, đều có thể tu luyện ngự kiếm, tuy nhiên cũng giống với các loại thuật pháp khác, có người học giỏi tinh thông, có người lại vô cùng kém, vụng về.
Giống như Khương Minh Kiệt lúc này còn đang run rẩy đứng trên thân kiếm luyện tập.
Lê Li nhận ra khả năng có thể rơi bất cứ lúc nào, nhỏ giọng nói với Lưu Quang: "Nếu không ngươi chọn đi cùng Lý Doanh và Đinh Cát đi, mạng nhỏ quan trọng hơn."
Lý Doanh và Đinh Cát nhìn Khương Minh Kiệt ngự kiếm vụng về, cười ha hả: "Này còn không bằng ta lúc mới tập nữa, ha ha ha ha ha!"
Khương Minh Kiệt mím môi, tập trung lực chú ý vào thân kiếm, cố gắng giữ thăng bằng. Lý Doanh và Đinh Cát cũng không chờ hắn nữa, nếu hắn muốn tự mình ngự kiếm, họ sẽ chờ xem hắn ngã xuống.
Quý Hoài Trạch gọi Lê Li, đi theo phía sau bọn họ, Lưu Quang nhảy lên đằng sau Khương Minh Kiệt nói với hắn: "Đi thôi."
"..... Ân!" Khương Minh Kiệt thúc giục linh lực, kiếm bay đi, cơ bắp cả người hắn căng chặt, không dám lơi lỏng dù chỉ một khắc.
Quý Hoài trạch nhìn Khương Minh Kiệt mở miệng nói: "Ngươi như vậy căn bản không thể tới Lan Thủy trấn."
Khương Minh Kiệt không nói gì, không phải hắn cáu kỉnh với Quý Hoài Trạch, mà là sợ mình vừa mở miệng, thân kiếm liền không ổn định.
Dù Khương Minh Kiệt hết sức tập trung ngự kiếm, nhưng dù sao cũng là mới học, không thể bay được xa, đột nhiên thân kiếm rung lắc dữ dội. Lưu Quang theo bản năng bá vai hắn, thuận tiện truyền chút linh lực giúp hắn ổn định thân kiếm.
Khương Minh Kiệt bỗng cảm giác nhẹ nhàng hơn rất nhiều, hắn điều khiển kiếm đuổi theo Quý Hoài Trạch, mở miệng nói với Quý Hoài Trạch: "Có phải ta ngự kiếm tốt hơn không?"
Quý Hoài Trạch nhìn hắn một cái, xác thật so với vừa rồi vững vàng hơn rất nhiều. Hắn tuy cũng chỉ vừa mới học ngự kiếm không lâu, nhưng thời gian đột phá Phàm tâm cảnh so với Khương Minh Kiệt sớm hơn rất nhiều, tu vi cũng cao hơn Khương Minh Kiệt.
Không nghĩ tới hắn có thể tiến bộ nhanh như vậy.
Lan thủy trấn cách Bất Khi Sơn không xa, mọi người chỉ mất thời gian một giờ ngự kiếm cũng tới nơi. Lý Doanh thấy Khương Minh Kiệt vẫn còn lành lặn, cảm thấy có chút ngoài ý muốn, nhưng không sao, chút nữa sẽ không để hắn dễ chịu.
Nơi xảy ra thi biến là Trương gia, một hộ gia đình giàu có trong trấn. Sau khi đến Lan Thủy trấn, mọi người trực tiếp đến Trương gia.
Khương Minh Kiệt cùng Quý Hoài Trạch đi sau cùng, hắn thường xuyên lén lút nhìn về phía Lưu Quang, nhưng rất nhanh chuyển dời ánh mắt đi chỗ khác.
"Quý Hoài Trạch," hắn nhỏ giọng gọi Quý Hoài Trạch, "Ta cảm thấy ta có hơi thích Hương Hương cô nương."
"..... A." Quý Hoài Trạch không nóng không lạnh lên tiếng, chuyện này liên quan gì đến hắn?
Khương Minh Kiệt lại biến hắn trở thành đối tượng bộc bạch: "Ngươi không biết đâu, vừa rồi nàng ôm bả vai ta, ta liền có cảm giác tràn đầy lực lượng! Ta nhất định là thích nàng rồi!"
Quý Hoài Trạch: "....."
Hắn đi nhanh hơn, muốn chạy trốn khỏi đây.
Trương gia nghe nói người của liên minh tông môn sắp tới, sáng sớm đã cử gia đinh ở phủ ngoại chờ, thấy đoàn người Lưu Quang tới, gia đinh lập tức nghênh đón họ vào phủ.
Trương phủ trên dưới đều treo đèn l*иg trắng, người hầu cũng mặc tang phục, vừa nhìn là biết ở đây có tang sự.
"Lão gia đã mất hai ngày trước, vốn ngày hôm nay tính toán hạ táng, nhưng tối hôm qua người túc trực linh cữu trông thấy x.ac ch.et vùng dậy!" Gia đinh dẫn bọn họ đi chính mắt nhìn thấy Trương lão gia từ trong quan tài nhảy ra, lúc này sắc mặt trắng bệch, "Người trong phủ đều sợ hãi vô cùng, thậm chí vài người còn bị ông ấy làm bị thương."
Lý Doanh nghe gia đinh nói xong, mở miệng hỏi hắn: "Vậy t.hi t.he của lão gia các người đâu?"
"Chạy rồi, không biết đi đâu, làm mọi người trong trấn hôm nay rất hoảng sợ."