"Dậy đi."
Từ sau khi cha mẹ qua đời, Lãnh Sơn một mình sống trên thảo nguyên, đã rất lâu rất lâu rồi không có ai gọi cậu dậy, đồng hồ sinh học của cậu là bảy giờ sáng, bình thường đến giờ cậu sẽ tự mình dậy đúng giờ.
Lúc này cậu giật mình, đột ngột ngồi dậy từ đống rơm rạ, trong mắt vẫn còn mang theo vẻ mờ mịt.
"Bão tuyết chắc cũng sắp ngừng rồi, có thể về rồi." Sở Khinh Chu bỏ lại một câu, người đã đẩy cửa rời đi, hắn còn phải quan sát tình hình xung quanh một chút nữa.
Nhưng ngay khi hắn đẩy cửa phòng ra, một con chim ưng đen từ trên trời lao xuống, lao thẳng về phía mặt hắn——
Sở Khinh Chu mắt nhanh tay lẹ nghiêng người tránh, sau đó tóm lấy cổ chim ưng: "Ái chà, tôi nói anh bạn, sáng sớm chơi đánh lén à?"
Mạch máu yếu ớt bị người ta nắm trong tay, chim ưng tức khắc ỉu xìu, vỗ cánh hai cái, thu cánh lại.
"Ồ, khá thức thời đấy." Sở Khinh Chu nói.
Lãnh Sơn vừa từ trên giường xuống đi đến cửa, liền nhìn thấy cảnh này, cậu căng thẳng gọi một tiếng: "Cáp Tang?" Cổ họng cậu vẫn còn rất đau, giọng hơi khàn: "Anh thả nó ra!"
"Đây là anh nuôi?" Sở Khinh Chu túm cổ chim ưng, xoay người hỏi.
"Ừm," Lãnh Sơn lập tức gật đầu: "Xin anh hãy thả nó ra, xin lỗi, vừa rồi nó không phải muốn tấn công anh, nó... bình thường rất ngoan."
Sở Khinh Chu nghiêng đầu, hai mắt híp lại nhìn con chim ưng trong tay hai giây, sau đó lại nhìn về phía Lãnh Sơn, anh nhướn nửa bên mày, dáng vẻ có chút lơ đãng mà đùa cợt: "Cậu có biết đây là giống chim gì không?"
Lãnh Sơn không ngờ đối phương sẽ hỏi như vậy, cậu sửng sốt một chút, rồi thành thật trả lời: "Ưng trụi."
Sở Khinh Chu ừm một tiếng: "Không sai, đây là ưng trụi, nhưng trong ưng trụi có một loại cực kỳ hiếm có, gọi là Tang, có thể huấn luyện thành công cụ gϊếŧ người, là loại chuyên dùng để chiến đấu." Anh vuốt ve cánh chim ưng, nói: "Không khéo, con của cậu, chính là Tang."
"A?" Lãnh Sơn có chút mờ mịt nhìn Cáp Tang, nói: "Tôi không biết giống cụ thể của nó, cũng không có ai nói cho tôi biết."
"Thế sao?" Sở Khinh Chu nhìn chằm chằm Lãnh Sơn, đôi mắt anh là mắt tam bạch giống như mắt sói, con ngươi đen kịt tuy to, nhưng vẫn cho người ta cảm giác cực kỳ lạnh lùng bạc tình, nhưng dưới đuôi mắt phải của anh có một nốt ruồi son đỏ như máu, khiến cho diện mạo vốn sắc bén bạc tình kia thêm vài phần yêu dã vụn vỡ.
Lãnh Sơn né tránh ánh mắt của Sở Khinh Chu, khẽ ừm một tiếng: "Tôi không lừa anh." Cậu luôn đặc biệt quan tâm đến chim ưng, thấy đối phương dường như rất hiểu, không nhịn được hỏi thêm một câu: "Anh phân biệt thế nào?"
Sở Khinh Chu: "Cậu không thấy lông trên đầu nó rất ngầu sao, giống như phượng hoàng ấy, còn có móng vuốt của nó, sắc bén thon dài hơn tất cả chim ưng trên thảo nguyên, đợi nó lớn lên, một vuốt có thể xuyên thủng trái tim của một con gấu."
Sở Khinh Chu nhàn nhã kể, ánh mắt vẫn luôn dừng trên người Lãnh Sơn.
Không biết vì sao, Lãnh Sơn cảm thấy bị đôi mắt này nhìn chằm chằm, toàn thân cậu đều nổi da gà. Nhưng cậu vẫn cẩn thận quan sát Cáp Tang của mình, sau đó nghiêm túc kết luận: "Đúng là không giống nhau."
Lãnh Sơn có chút xấu hổ, bản thân là người huấn luyện chim ưng, lại phải để một người lạ nói cho mình biết giống chim ưng của mình, có chút không ổn, cậu tiếp tục chân thành nói: "Anh nhìn... thật tỉ mỉ." Đợi về nhà, cậu sẽ ghi lại giống này vào sổ.