Nguyệt Mộng

Chương 1: Sao đổi ngôi

"Khi một người chết đi, trên bầu trời sẽ xuất hiện sao đổi ngôi, linh hồn của họ sẽ đi theo hoa đăng trôi về biển để hoá thành cá nhỏ, chờ ngày tái sinh. Có thể nói chết chính là cánh cửa dẫn đến sự bất tử..."(trích phim hoạt hình Đại Ngư Hải Đường).

"Phù!" Tiếng thở dài vang lên bên trong căn phòng yên tĩnh. Sau khi tắt thiết bị thu âm, Thẩm Ly lặng lẽ khoác balo lên vai, sau đó tắt đèn rồi đi ra ngoài. Đêm nay trăng khá sáng, gió nhẹ nhàng thổi làm tóc của cô đung đưa, xe cộ cũng đã thưa thớt hơn vì bây giờ trời đã dần khuya.

...

*Cùng lúc đó - Triều Tĩnh Thục đời thứ ba:

"Hahaha! Vương gia, Vương phi à! Các ngươi chạy không thoát đâu! Đây là vách núi rồi. Hai ngươi cũng đừng trách bọn ta phản bội! Muốn trách thì trách các ngươi quá ngu xuẩn, quá nhát gan thôi!"

Trên vực Linh Đàm lúc này đang có rất nhiều người. Nhưng lại chỉ thấy bóng dáng của hai người một nam một nữ đang dìu nhau lùi lại đến rìa vách núi. Thấy tình hình nguy cấp, người phụ nữ mỉm cười nhìn nam nhân bên cạnh, bà nói: "Đình Nhi! Đường cùng rồi. Con ngoan của ta, hãy mau nhảy xuống, may ra còn có đường sống. Ta sẽ ở lại đây để kéo dài thêm cho con chút thời gian, mau nhảy đi! Ở sau lưng con là cách núi, từ đây rơi xuống đó... Có một cây đa rất to. Con nhớ bám trụ vào cành cây, phải bám chặt nhớ chưa?"

Người kia đáp lại: "Không được! Mẫu phi! Hài tử không thể bỏ mặc lại người, muốn sống cùng sống, muốn chết thì cùng chết!"

"Con không thể vì ta mà phải oan mạng như vậy. Tất cả cớ sự hôm nay, đều tại ta mà ra cả, tại ta quá ngu muội. Con ngoan, mẫu phi không thể liên lụy đến con được. Còn không mau nhảy, e là sẽ không kịp mất..."

"Không! Con không đi! Ahhhhh..."

*Thành phố Mai Hạ năm 2016:

Thẩm Ly đi men theo đường của công viên để về nhà, vừa đi vừa nhìn ngắm cảnh vật xung quanh. "Trăng hôm nay thật sáng, thật tròn..." Cô vừa đi vừa lan man nghĩ ngợi thì đột nhiên đứng sững lại trước một cảnh tượng lạ. Giây trước mọi thứ vẫn đang bình thường thì giây sau sấm chớp đã đùng đoàng kéo đến. Trên bầu trời chợt loé lên ánh sáng, Thẩm Ly như ngẩn ra vài giây trước hiện tượng quá đỗi kì lạ trước mắt, cô tự nhủ "Là sao đổi ngôi ư!?"

Sau khi ánh sáng ấy biến mất, đột nhiên có một vật thể hình người rơi từ trên trời xuống. Nó chậm rãi, lượn lờ vừa ảo diệu vừa đáng sợ khiến cô không khỏi bật thốt lên: "Cái quái gì thế này? Đây thật sự là tốc độ mà một vật to lớn như vậy có thể rơi hay sao!?"

Cuối cùng vật thể ấy cũng đã an toàn tiếp đất trước ánh mắt kinh ngạc của Thẩm Ly. "Không! Đây là một con người bằng xương bằng thịt... Nhưng làm sao có thể? Anh ta không có bất kì thiết bị bảo hộ nào... Làm sao có thể?"

Cô đứng chôn chân tại chỗ nhìn trân trân vào người đàn ông lạ đang nằm dưới đất, balo đeo trên vai cũng đã rơi xuống đất từ lúc nào... Anh ta vẫn còn sống, trên cơ thể lại chằng chịt vết thương, hơn nữa phong cách ăn mặc cũng rất đỗi quái dị... Là đóng phim sao? Cái kiểu tiên hiệp bay từ trên trời xuống ấy? Không đúng! Nếu là đóng phim thì máy quay ở đâu? Hơn nữa từ trước đến nay cũng chưa có thông báo về việc khu vực này sẽ là một cảnh trong phim... Cơ mà đây là công viên, diễn viên lại ăn mặc như thời cổ đại như vậy... Lẽ nào là đang đóng phim xuyên không?

Trong đầu của Thẩm Ly xuất hiện ra muôn vàn thắc mắc không có cách nào giải đáp. Sau một hồi đấu tranh tư tưởng, cô quyết định nên giúp đỡ anh ta trước... Cô dè dặt bước đến, bàn tay nhẹ nhàng lay lay người đàn ông trước mặt, miệng khẽ gọi: "Anh gì ơi! Tỉnh dậy đi, anh có sao không? Này, tỉnh dậy đi! Anh ơi?"

Sau một hồi lay gọi thì cuối cùng người đó cũng có phản ứng. Anh ta khẽ động "A" lên một tiếng rất nhỏ, sau đó gắng sức chống cơ thể ngồi dậy. Thẩm Ly lập tức lùi lại ba, bốn bước, ánh mắt đầy sự cảnh giác. Về phần người đàn ông, sau khi tỉnh dậy liền thấy không đúng lắm, trên cơ thể của y đau nhói, lạnh đến rét run... Anh lấy tay mò mẫm dưới mặt đất như thể đang tìm kiếm cái gì đó.

"Đây là... Dưới vách núi sao? Không đúng, cái vực đó sâu đến trăm trượng. Làm sao có thể còn sống được chứ? Nhưng cơ thể của ta rất đau, cho thấy ta vẫn còn sống. Nhưng đây là đâu? Ta phải mau đi cứu mẫu phi!"

Thấy người đàn ông đang lảo đảo chống đất để đứng lên, cô toan bước đến dìu thì anh ta lại ngã xuống. Có vẻ như vết thương trên cơ thể khá nặng khiến anh ta trở nên rất yếu ớt. Mặc dù vậy nhưng anh ta lại cảnh giác, mặt lạnh nói: "Là kẻ nào? Nếu muốn gϊếŧ ta thì cứ việc làm, không cần phải giả thần giả quỷ! Ngươi tưởng mắt ta không thấy nên tai ta cũng bị điếc luôn đúng không?"

Thẩm Ly: "..."

"Còn muốn giả thần giả quỷ đến bao giờ? Ta đã ngồi ở đây rồi, muốn chém cứ chém muốn gϊếŧ cứ gϊếŧ, hà cớ dây dưa với ta mất thì giờ?"

Thẩm Ly (thở dài): "Xả vai đi! Đây không phải là phim trường đâu! Vừa mới rơi từ trên cáp xuống liền bị đập đầu mất trí à?"

Người đàn ông nọ sững lại đôi chút, sau đó liền thầm thì trong miệng: "Là nữ nhân? Không phải nước Lạc Tang chỉ có quân lính là nam nhân sao? Vậy... Nữ nhân này lại là ai? Phim trường... Lại là thứ vật gì?"

Sau một hồi độc thoại, anh ta lại lên tiếng, giọng nói lúc này đã dịu hơn: "Cô nương à! Đa tạ cô nương đã ra tay cứu giúp. Ta bị thích khách ám sát dọc đường, hiện tại mẫu thân của ta vẫn còn phải chạy trốn ở trên đó, cô nương làm ơn ... Giúp ta ... Đưa ta lên lại trên đó để cứu mẫu thân!"