Lưỡi kiếm tinh thần lực trong tay dần dần tiêu tan, vương miện trên đầu anh cũng dần dần biến mất, như tro tàn khi lửa tắt.
Chỉ có cảnh tượng thảm khốc phía sau anh mới cho thấy vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.
Ông chủ cửa hàng vốn định mỉa mai Amos có phải bị điên rồi không bỗng nuốt nước bọt, dè dặt nhìn Amos.
Tộc Vương Miện –
Không ngờ lại là tộc Vương Miện!
Chủng tộc hung hãn tàn nhẫn như người điên đó, chủng tộc thần thoại trong quá khứ không tìm thấy nhiều điểm yếu, lại tự mình diệt vong theo thời gian.
Ông ta bị điên rồi sao??!!
Ông chủ cửa hàng đang hoài nghi nhân sinh.
Ông ta đã nghĩ nếu người này có thế lực phía sau giải quyết vấn đề ở đây thì tốt rồi.
Nhưng ngài không nói là ngài có thực lực như vậy?!
Rốt cuộc ngài là ai??
Tộc Vương Miện hình như đều là vương tộc của Saint Cassius?
"Ụ òa?"
Bên ngoài không còn động tĩnh nữa.
Tiểu Sở Tảo được ôm chặt trong lòng Amos, phát ra tiếng "ụ òa" mềm mại.
?
"Sao vậy? Bị ngạt à?"
Amos cúi đầu, kéo áo khoác ra, nhìn bé con đang nằm sấp trong lòng, quang hoàn tinh thần lực trên đầu bé con vẫn chưa biến mất, lấp lánh trong lòng anh.
Cục bông trắng mềm mại vẫn ôm một quả màu đỏ rực trong tay.
Sau đó tiểu Sở Tảo nghe thấy Amos hỏi: "Sợ không?"
Không hề có ý trách móc hay chán ghét.
Bé con nằm sấp trong lòng Amos nhìn mặt anh. Bé ngây người, trông rất ngoan ngoãn, dường như nghe thấy câu hỏi chưa từng nghe thấy bao giờ.
Vừa rồi bé con còn giương nanh múa vuốt, bây giờ bị dọa choáng váng rồi?
Sau đó anh thấy đôi mắt màu hổ phách long lanh như nước của bé con lóe lên.
Bé mềm mại nói: "Ụ òa."
Tảo Tảo gọi papa, papa thật sự đáp lại rồi?
Nếu không thì sao?
Amos nhướng mày, véo đuôi nhỏ của bé con.
Bé con muốn chui ra.
Trong tay bé còn ôm quả màu đỏ rực đó, cục bông trắng muốt với hai tai nhỏ khẽ động đậy.
Bây giờ cũng không còn nguy hiểm nữa.
Amos buông tay ra.
Nhìn bé con thò đầu nhỏ ra khỏi áo anh nhìn trái nhìn phải.
Amos không cho bé con nhìn phía sau, anh vẫn luôn che chắn phía sau.
Hầu hết những người lang thang xung quanh đều đã bị dọa choáng váng, có người hoảng loạn bỏ chạy, có người vẫn đứng im tại chỗ.
Tiểu Sở Tảo lại bắt gặp đôi mắt xám xịt có chút kinh hãi ở phía xa.
Cô bé trông vàng vọt gầy gò, xung quanh bao trùm bởi hơi thở tuyệt vọng, hơi thở đó quá nồng nặc, làm tiểu Sở Tảo liên tục nhìn qua – bé rất nhạy cảm với loại cảm xúc này.
Amos vốn không định tiếp tục nán lại, nhưng bé con lại dùng móng vuốt nhỏ bám vào áo anh.
Amos cảm thấy khó hiểu cúi đầu xuống.
Anh thấy bé con giơ quả màu đỏ lên.
"Ụ òa."
Cái này, Tảo Tảo có thể tặng cho người khác không?
Đây là papa cho Tảo Tảo, Tảo Tảo phải hỏi ý papa trước.
"Đã cho con rồi thì chính là đồ của con, con có toàn quyền quyết định." Amos suy nghĩ một chút: "Phải chừa đủ phần ăn của con, nếu chỉ cho một quả này thì không sao."
Cách đó không xa, cô bé mười lăm mười sáu tuổi đang ngồi thẫn thờ, chân tay bủn rủn, không đi cùng những người lang thang xung quanh.
Trước đây cô bé cũng không phải người lang thang, cô bé bị người ta bỏ rơi giữa đường, cô bé không có gì cả, bị vứt bỏ ở nơi này.
Cô bé làm gì cũng không xong, cô bé vô dụng như vậy, chắc sẽ nhanh chóng chết ở đây thôi nhỉ?