Bé Con Duy Nhất Của Bạo Quân Ở Tinh Tế

Chương 22

Tiểu Sở Tảo đột nhiên có thêm một quả đỏ rực trong lòng, mở to mắt hổ phách, cúi đầu nhìn quả trong tay, vẻ mặt khó tin.

Bé no đến mức lật người cũng không được, thật sự không thể nhét thêm gì nữa.

Bé con no đến mức đạp chân, nhìn quả thơm ngon mà không ăn được.

Bị đạp vài cái, Amos cúi đầu xuống.

"Lại sao vậy?"

"Ụ òa." – No rồi.

Tiểu Sở Tảo khó khăn kêu lên.

Amos ngẩn người.

"Ba quả đã no rồi sao?"

Cục bông nhỏ nhìn anh vẻ mặt chán nản, đuôi nhỏ đập vào người anh.

Cảm giác rất nhẹ, rất mềm.

Amos dừng bước.

"Vậy phải làm sao?"

Anh nhanh chóng suy nghĩ.

Bây giờ không có khoang chữa bệnh.

Khoang chữa bệnh đã bị tháo dỡ, tạm thời bị hỏng: Ồ? Sao vậy? Bây mới nghĩ đến tôi sao?

Amos một tay ôm bé con, nhìn cục bông nhỏ nằm gọn giữa cánh tay và ngực mình.

"Ta... xoa cho con nhé?"

Anh thử hỏi.

Tiểu Sở Tảo cũng ngẩn người, thử kêu lên một tiếng "ụ òa".

– Cũng, cũng được?

Hai người chưa từng làm con và làm cha cứ như đang nghiên cứu vấn đề gì đó lớn lao.

Amos nhìn cục bông nhỏ, thật ra đến giờ khi ôm bé, anh vẫn cố ý khống chế lực, người anh cứng đờ, khi xoa bụng cho bé, anh càng không biết dùng lực ra sao.

Chỉ đành cố gắng nhẹ nhàng hết mức.

Bàn tay thon dài đặt lên bụng mềm mại của bé con, nhẹ nhàng xoa tròn.

"Như vậy được không?"

"Ụ òa."

Hình như cũng được?

"Vậy thế này thì sao?"

"Ụ òa!"

Nhẹ thôi nhẹ thôi nha!

Sở Tảo chưa từng được ai xoa bụng, chủ yếu là vì bé cũng chưa từng ăn no đến vậy.

Càng chưa từng được ai ôm như vậy.

Hơn nữa nếu nói chuyện vừa rồi cho Đại thiên sứ trưởng nghe – Đại thiên sứ trưởng chắc chắn sẽ nói Tảo Tảo lắm chuyện, một bàn tay không thể vỗ nên tiếng, chắc chắn là vấn đề của Tảo Tảo, bảo Tảo Tảo tự kiểm điểm.

Nhưng mà, papa thì không.

Vốn chỉ dựa vào bản năng, bị tảng đá rơi xuống dọa sợ nên muốn tìm chỗ dựa, bé con rúc vào lòng Amos, phơi bụng nhỏ của mình, đuôi nhỏ vui vẻ đung đưa.

Hơi thở dịu dàng ấm áp, cùng quang hoàn tinh thần lực lúc ẩn lúc hiện trên đỉnh đầu bé con, khiến sự tàn bạo trong lòng Amos dần dịu xuống.

Quá thoải mái, quả đỏ rực trên móng vuốt nhỏ của bé con lăn xuống.

Bé lật người dậy, vỗ cánh bay ra nhặt, sau đó tiểu Sở Tảo nghe thấy tiếng nuốt nước bọt rất khẽ.

Nơi này là một Tinh cầu lang thang tương đối an toàn, cư dân không ít, hầu hết là những người lang thang mất nhà cửa sau khi vũ trụ bị ô nhiễm, ở chỗ này mọi người cũng không đủ ăn đủ mặc.

Cách đó không xa, có một cô bé chừng mười lăm mười sáu tuổi ngồi đó, trông vàng vọt gầy gò, ánh mắt đờ đẫn, dường như từng bị tổn thương nặng nề, phản ứng chậm chạp, chỉ ngây ngốc nhìn chằm chằm vào quả đỏ bị bé con làm rơi.

Tiểu Sở Tảo ôm quả, chớp mắt, có chút bối rối.

Ngay lúc này, có người vội vã chạy tới từ phía sau.

"Khách quan! Khách quan!"

Là ông chủ cửa hàng lúc trước.

Ông chủ cửa hàng không ngờ khi mình đang dẫn Amos đi chọn thêm thức ăn, lại có người dám gây rối trong cửa hàng, còn suýt bắt cóc bé con của Amos.

Sau khi Amos thanh toán xong, chớp mắt đã biến mất. Ông chủ cửa hàng quay lại thấy máu me khắp nơi mới biết chuyện.

Ông ta báo cáo lên trên, cấp trên lập tức ra chỉ thị.