Bé Con Duy Nhất Của Bạo Quân Ở Tinh Tế

Chương 20

Có người nhặt đồ dưới đất ném lên. Bé con dễ dàng nhảy từ đèn chùm này sang đèn chùm khác.

Bên dưới ồn ào, quang hoàn màu vàng kim trên đầu bé con lúc ẩn lúc hiện, dường như chỉ chờ một cơ hội, quang hoàn nhỏ xinh đẹp tượng trưng cho sức mạnh sẽ bừng lên.

Cây cung tên nhỏ của Tiểu Sở Tảo cũng đang rục rịch, chờ đợi thời cơ thích hợp.

Bé là đứa trẻ không ai cần, cho nên phải tự mình mạnh mẽ, học cách lăn lộn, không được sợ đau, nếu không người khác sẽ được đà lấn tới.

Tảo Tảo đã biết điều đó từ lâu.

Tảo Tảo cũng đã quen rồi.

Một mình bé con phải học rất nhiều thứ, học cách tìm thức ăn, tìm nơi ở, tự an ủi bản thân.

Bé không có ai để gọi, bé phải dựa vào chính mình...

Một cục đá được ném tới. Bé con đang hùng hổ bỗng cứng đờ khi nhìn thấy cục đá bay đến.

Bé còn quá nhỏ, vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi cơn ác mộng bị ném đá trước kia.

Nhìn thấy cục đá đã đến trước mặt, bé con đột nhiên bất động.

Nhưng ngay sau đó – một tiếng "rắc" khe khẽ.

Cục đá dừng lại giữa không trung, ngay trước mắt mọi người. Sau đó, nó như bị phân hủy, các cạnh mờ dần, hóa thành bột phấn rơi xuống.

Hả?

Tiểu Sở Tảo hoàn hồn, đôi cánh nhỏ vẫn dựng đứng, ngơ ngác vỗ một cái. Cục bông nhỏ vẫn ôm quả sữa trong tay, trông như một con búp bê nhỏ ngây người.

Những người bên dưới gầm lên: "Ai?!"

"Tảo Tảo."

Một giọng nói bình tĩnh, lạnh lùng vang lên.

Amos đã đứng dưới đèn chùm nơi Tiểu Sở Tảo đang ở. Anh ngẩng đầu, đôi mắt đỏ rực nhìn vào mắt bé con.

Khí chất anh lạnh lùng, lông mày hơi nhíu lại, Amos ngày thường rất bình tĩnh, nhưng lúc này, anh có vẻ tức giận.

Bé con hơi rụt người lại. Bé đã từng thấy biểu cảm tương tự – Đại thiên sứ trưởng từng có biểu cảm này khi không kiên nhẫn với tiếng khóc và sự phiền phức của bé.

Bé gây rắc rối rồi sao?

Đuôi nhỏ phía sau bé con từ từ rủ xuống.

"Ụ òa –"

Xin lỗi papa.

Tảo Tảo không cố ý gây rắc rối đâu, tại bọn họ đến gây sự với Tảo Tảo.

Bé con không muốn gây phiền phức cho người khác, đặc biệt là cho đồng loại của mình.

Bé cũng muốn giống như những tiểu thiên sứ khác, có gia đình, có bạn bè, không cần lúc nào cũng cô đơn một mình.

Đứa nhỏ này đang nói gì vậy?

Amos hoàn toàn không để ý đến những người phía sau, giơ tay lên: "Tảo Tảo, lại đây, chúng ta đi thôi."

Hả?

Bé con nghiêng đầu, nhìn biểu cảm của Amos, rồi nhảy xuống khỏi đèn chùm, nhẹ nhàng chui vào lòng Amos.

"Ụ òa!"

Papa!

Amos đỡ lấy bé, che mắt bé lại.

Người đàn ông râu ria lúc này toát mồ hôi lạnh, anh ta nhìn Amos. Người này đến từ lúc nào? Anh ta hoàn toàn không nhận ra.

Nhưng vì sĩ diện, anh ta vẫn nghiến răng: "Anh chờ chút, dị thú của anh ăn trộm trứng dị thú của tôi, còn làm vỡ trứng, cắn tay tôi, anh phải để dị thú này lại, nếu không đừng trách tôi..."

Chưa nói xong, anh ta thấy đám đàn em xung quanh mặt mày kinh hãi chỉ vào mình.

Anh ta từ từ cúi đầu xuống, máu nhỏ giọt từ đầu ngón tay, rồi cánh tay phải của anh ta đột ngột rơi xuống.

Khi cơn đau dữ dội ập đến với anh ta, Amos đang ôm cục bông trắng đi ngang qua bên cạnh anh ta với vẻ mặt lạnh lùng.

Một đôi mắt đỏ tươi lơ đãng liếc qua.