Con rắn khổng lồ có xu thế sắp bùng lên, Phương Tranh không kịp giãy dụa nhiều, đành phải lấy hoa Kim Trản từ trong nhẫn trữ vật ra đưa cho Hoa Chước Chước.
Hoa Chước Chước nâng đóa kỳ hoa nở vừa đúng dịp, linh khí đang thịnh này, ném cho cự xà trước mặt, nói: "Tu hành không dễ. Ta thấy trên người ngươi vẫn chưa nhiễm nhân quả, về sau cũng không nên động sát niệm, tu luyện cho tốt, nói không chừng thật sự có thể phi thăng thành tiên."
Cự xà dùng miệng ngậm lấy cành hoa Kim Trản, liếc nhìn Hoa Chước Chước một cái rồi biến mất trong núi.
Lúc này Hoa Chước Chước mới nhớ ra ở đây còn có một người bị thương. Nàng giương mắt nhìn qua, thấy người nọ đã giãy giụa ngồi dậy, tựa lưng vào cây cổ thụ mà thở dốc.
Hoa Chước Chước thong thả bước tới trước mặt hắn, mỉm cười với thiếu niên tướng mạo tuấn tú: "Lần đầu gặp mặt, chủ nhân… của ta?"
Chủ nhân?
Thiếu niên mặt mày như tranh vẽ mờ mịt ngẩng đầu, từng sợi lông mi cong dài khẽ động đậy, hai mắt trong suốt mà sáng ngời giống như một dòng suối trong vắt, mặc dù giờ phút này bên trong chứa đầy nghi hoặc.
Mộ Kỳ không chắc chắn lên tiếng dò hỏi: "Cô nương là... kiếm linh?"
Mặc dù bị thương nhưng vẫn cố gắng thẳng lưng, dùng ánh mắt khiến người ta cảm thấy thoải mái nhất nhìn người khác, ánh mắt ôn hòa mà bao dung. Đây chính là Mộ Kỳ, một đệ tử ngoại môn không chút tiếng tăm của Vạn Tiên Môn.
Vẻ ngoài đẹp đẽ nhưng là tam hệ linh căn tạp nham, tu luyện tốn thời gian phí sức phí tiền, còn tiến triển cực chậm. Các đệ tử cùng khóa, người kém cỏi nhất cũng đã luyện khí cao tầng, thiên phú tốt hơn đã Trúc Cơ thậm chí Kết Đan. Mà Mộ Kỳ nhập môn sáu năm, mới chỉ chạm tới cửa ngưỡng Luyện Khí. Đồng môn cùng khóa đã có người trở thành sư huynh sư tỷ, còn Mộ Kỳ vẫn giậm chân tại chỗ. Hằng ngày đều chăm chỉ tu luyện, có điều hiệu quả lại cực kỳ bé nhỏ. Dẫu là thế, song hắn vẫn không có ý định từ bỏ, ngày ngày kiên trì lặp lại, làm không biết mệt.
Hoa Chước Chước bị phong ấn trong kiếm ba năm, ba năm qua đi theo Mộ Kỳ nên tự nhiên biết được tất cả, nàng nhịn không được tiếc hận cho người đáng thương lại cố chấp này. Vì sao phải liều chết bám lấy con đường tu tiên gian nan này chứ? Quay về thế tục mở một cửa tiệm, bằng vào dung mạo động lòng người và khí chất xuất trần này, dám khẳng định việc bán hàng sẽ rất thành công! Sống những ngày đếm tiền đến tay bị chuột rút, không thích ư?!
Trong mắt Hoa Chước Chước bất giác mang theo một tia tiếc nuối, nàng vươn tay, ngón tay chạm nhẹ lên mi tâm của Mộ Kỳ. Linh khí cuồn cuộn không ngừng bị dẫn dắt, theo đầu ngón tay tiến vào trong cơ thể Mộ Kỳ.
Khuôn mặt tái nhợt của Mục Kỳ hiện lên sắc máu khỏe mạnh, Hoa Chước Chước hài lòng ngắm nhìn thành quả của mình, rồi mới dừng lại, mở miệng trả lời: "Phải."
Mặc dù không biết là người nào có bản lĩnh phong ấn nàng trong thanh kiếm này, nhưng tình huống hiện tại là hồn thể của nàng cùng thanh kiếm này sinh ra mối liên hệ không thể tách rời, nàng không thể rời kiếm quá xa!
Cũng may thanh kiếm này cũng không phải vật tầm thường, không biết nó được rèn đúc từ chất liệu gì mà có thể so bì được với máy chế tạo linh khí, rất thích hợp nhất để ôn dưỡng hồn thể.
Hiện tại trạng thái của nàng cũng không khác gì kiếm linh cho lắm, nên Hoa Chước Chước trả lời rất thoải mái, không hề có gánh nặng.
"Hoa Chước Chước, tên của ta."