Không trung tối sầm, mây đen cuồn cuộn, chớp giật lóe lên mơ hồ xen lẫn tiếng sấm vang dội. Đồng thời, cuồng phong càn quét, không biết gió từ nơi nào mà tới thổi ngã rạp cả rừng cây khắp núi, cành lá xào xạc rung động, hình cây hơi nhỏ mơ hồ có xu thế bị nhổ tận gốc.
Dưới đáy sơn cốc có một nhóm ba người đội gió dữ gian nan di chuyển bước chân. Cả ba đều tay phải cầm trường kiếm, tay còn lại giơ lên quá trán, tay áo rộng thùng thình buông xuống, ít nhiều có thể triệt tiêu một ít thế công của gió, cũng phòng ngừa bụi đất tung bay trên không trung làm mờ mắt.
Sau một thời gian dài cố gắng, cả ba người trằn trọc quay lui đến chỗ khuất gió, không hẹn mà cùng thở ra một hơi dài.
Một thiếu niên thấp bé gầy teo, thân thể không chịu nổi, dựa lưng vào tảng đá lớn mà từ từ ngồi bệt xuống. Lòng bàn tay đã sớm thấm ra mồ hôi mỏng, sau lưng lại càng không cần phải nói, một mảng ướt sũng, đặc biệt là khi mặc áo đạo bào màu trắng, vết mồ hôi kia nom có vẻ rõ ràng hơn bao giờ hết.
Người đồng hành là một thiếu niên mập mạp cắm bội kiếm xuống bên cạnh, chậm rãi ngồi xổm xuống, hai tay ôm lấy khuôn mặt bị bùn đất làm đen bẩn, khóc thút thít nghẹn ngào.
Thiếu niên gầy gò, mặt đầy mệt mỏi và không kiên nhẫn quát khẽ: "Đừng khóc nữa! Gặp chuyện chỉ biết khóc, có ích gì đâu?"
Thiếu niên mập mạp, tên là Vương Bảo bị mắng xối xả, tiếng khóc càng to hơn, vừa khóc vừa nấc cục, còn không quên trách mắng người vừa quát mình: "Phương Tranh, nếu không phải vì ngươi, liệu chúng ta có rơi vào tình cảnh này không? Đóa hoa Kim Trản ở lưng chừng núi kia, nó mọc ở chỗ nổi bật như vậy mà không có ai hái, nghĩ thôi cũng biết chắc chắn là có yêu thú cao giai thực lực mạnh mẽ canh giữ. Ngươi không nghe lời khuyên, nhất quyết quay trở lại hái nó. Giờ thì hay rồi, con yêu thú đó đuổi theo chúng ta không bỏ, hiện giờ đang mò khắp núi tìm tung tích của chúng ta kia kìa!"
Vương Bảo càng nói càng thương tâm, nước mắt như chuỗi hạt châu đứt dây. Mu bàn tay lau qua, bùn đen trên mặt nhoè đi, cả khuôn mặt như lăn qua bùn đất. Có lẽ vì trong lòng tuyệt vọng, khóc mãi rồi cũng không còn nước mắt, Vương Bảo tùy ý nằm xoài xuống đất, hai chân hai tay dang ra thành hình chữ bát, nói: "Năm nay ta mới hai mươi, còn chưa kịp cưới thê tử. Cha già mẹ già còn đang chờ ta trở về quê hương vinh quy bái tổ, không ngờ rằng hôm nay ta lại bỏ mạng nơi đây, dòng họ Vương chúng ta coi như tuyệt tự rồi." Trong giọng nói chất chứa vẻ uất ức, không cam lòng.
Trong đầu Phương Tranh đang nghĩ đến con yêu thú hung mãnh kia, trong sợ hãi, đồng thời cũng có vài phần hối hận mình không nên tham công, mạo hiểm hái đóa hoa Kim Trản kia, gây ra tai hoạ này. Nhưng đột nhiên nghe Vương Bảo trách móc, tuy là sự thật, song trên mặt hắn ta khó tránh khỏi khó chịu.