Dưới Bầu Trời Mùa Hạ

Chương 3

Mạnh Đức Hải mời người đàn ông mặc vest và cậu nhóc vào phòng khách. Bầu không khí trong nhà bỗng trở nên ngập tràn sự lạ lẫm. Hiểu Tuyết ngồi yên lặng trên sofa, cố gắng giấu đi sự tò mò trong ánh mắt. Cô theo dõi từng bước di chuyển của người đàn ông và cậu bé, cảm giác như mọi thứ đang thay đổi, không còn đơn giản như trước nữa.

Người đàn ông trong bộ vest đen bước vào trước, tỏ vẻ nghiêm túc nhưng vẫn giữ sự lịch sự, cẩn trọng. Cậu nhóc theo sau, không nói một lời, chỉ đứng lặng im, ánh mắt nhìn xuống như thể không muốn làm phiền không gian xung quanh. Cả hai ngồi xuống ghế đối diện với Mạnh Đức Hải và Cố Hương Lan. Im lặng bao trùm không gian, chỉ có tiếng đồng hồ trên tường tích tắc, từng giây từng phút trôi qua.

Mạnh Đức Hải phá vỡ sự im lặng đầu tiên. "Cảm ơn anh đã đưa Hạ Thiên Hạo đến đây. Chúng tôi rất sẵn lòng giúp đỡ."

Người đàn ông mặc vest gật đầu, nhìn về phía cậu nhóc bên cạnh rồi nhẹ nhàng mở lời: "Đây là Hạ Thiên Hạo, con trai của ông bà Hạ. Thiên Hạo năm nay 6 tuổi, cậu bé sẽ ở lại đây một thời gian. Ông bà Hạ nhờ tôi gửi lời cảm ơn đến gia đình vì sự giúp đỡ này."

"Chuyện nên làm, chuyện nên làm mà." Mạnh Đức Hải đáp, giọng ấm áp nhưng cũng có chút ngượng ngùng.

Hiểu Tuyết lén nhìn Hạ Thiên Hạo. Cậu bé vẫn im lặng, không hề thể hiện cảm xúc gì trên gương mặt. Lạnh lùng, khép kín. Mặc dù cậu chỉ ngồi im, nhưng có cái gì đó ở cậu khiến Hiểu Tuyết cảm thấy một nỗi lạ lùng khó tả. Là sự xa cách? Hay chỉ là tính cách của cậu?

Cố Hương Lan khẽ mỉm cười, nhưng ánh mắt bà cũng có chút lo lắng. "Chúng tôi sẽ làm hết sức mình để Thiên Hạo cảm thấy thoải mái. Hãy để cậu ấy nghỉ ngơi sau chuyến đi dài, mọi thứ sẽ ổn thôi."

Hiểu Tuyết không thể hiểu nổi sự im lặng của cậu bé này, cũng không biết làm thế nào để phá vỡ khoảng cách giữa mình và cậu. Lẽ nào cậu bé này luôn như vậy?

Mạnh Đức Hải tiếp tục, giọng ông ôn tồn, đầy trấn an: "Hạ Thiên Hạo, chúng ta sẽ là một gia đình tạm thời. Mong con sẽ thoải mái và cảm thấy như ở nhà."

Từ đầu đến giờ, Hạ Thiên Hạo không nói một lời. Hiểu Tuyết cảm nhận rõ sự bất an trong không khí, và tự hỏi không biết cậu bé này đang nghĩ gì. Có lẽ cậu không muốn ở đây, có lẽ cậu không muốn mọi thứ thay đổi.

"Thiên Hạo, con có muốn ăn gì không?" Cố Hương Lan hỏi, giọng bà đầy sự quan tâm và dịu dàng.

Cậu bé chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt bà một lúc lâu, rồi khẽ lắc đầu. Hành động đơn giản nhưng lại khiến không khí trong phòng trở nên ngượng ngùng. Mọi người im lặng, không biết phải nói gì. Không khí bỗng trở nên căng thẳng hơn.

Mạnh Đức Hải thấy vậy, khẽ thở dài rồi quay sang Hiểu Tuyết. "Con làm quen với Thiên Hạo nhé."

Hiểu Tuyết gật đầu, trong lòng cảm thấy một chút bất an. Cô đứng dậy, bước lại gần Hạ Thiên Hạo, quyết định sẽ chủ động. "Chào em, chị là Hiểu Tuyết." Cô mỉm cười, cố gắng tạo ra một không gian thoải mái. “Chị sẽ dẫn em đi tham quan nhà và phòng nhé."

Hạ Thiên Hạo nhìn cô một lúc lâu, không nói gì. Hiểu Tuyết cảm thấy hơi bối rối, nhưng vẫn kiên nhẫn. Cuối cùng, cậu bé gật đầu nhẹ, không có biểu cảm gì trên mặt. Thấy vậy, Hiểu Tuyết thở phào nhẹ nhõm.