“Ôi chao! Này…… Chảy nhiều máu như vậy! Giường đều bị tẩm ướt, người này không cứu được nữa rồi, ta không cứu được, các ngươi nhanh đi chuẩn bị hậu sự đi!”
Chảy nhiều máu như vậy, cũng chậm trễ lâu như thế, chắc chắn người này đã không còn sống nữa rồi.
Máu đã chảy từ giường đệm tới dưới chân bọn họ.
Giống một cái biển máu, nhìn thấy mà rợn cả người.
Quản gia nghe được lời này, nhẹ nhàng thở ra, cũng không ngăn cản nữa.
Hắn ta bày ra vẻ mặt đau xót, nói: “Vậy thì mời đại phu trở về đi, chúng ta còn phải xử lý hậu sự cho phu nhân, không giữ ngài lại nữa.”
“Ngươi muốn lo hậu sự cho ai?! Chính ngươi sao?”
Kim thị dựa vào giường ngồi dậy, mắt lạnh nhìn quản gia, sắc mặt trắng bệch như giấy.
Thấy Kim thị bình yên vô sự ngồi dậy, quản gia bị dọa ngã ngồi xuống đất.
“Phu phu phu…… Phu nhân, ngài! Sao ngài không chết?”
Đinh Hương cùng mấy nha hoàn, đồng loạt quỳ gối trước giường, khóc đến không thành tiếng.
“Phu nhân, cuối cùng thì phu nhân cũng tỉnh lại rồi!”
“Phu nhân, thật tốt quá, ngài không có việc gì, ngài dọa chết Liên Kiều rồi, ô ô ô.”
“Phu nhân đại nạn không chết tất có hạnh phúc cuối đời.”
Kim thị còn không có sức, hơi nâng tay lên, “Đều đứng lên đi.”
Rồi sau đó lạnh mặt gọi gã sai vặt bên ngoài, “Người đâu! Trói Cố quản gia lại, ném vào phòng chứa củi! Chờ đợi xử lý.”
Vừa rồi nàng không có hoàn toàn mất đi ý thức.
Những gì bọn họ nói, nàng đều nghe thấy được.
Thật sự không nghĩ tới, tên quản gia này ngày thường nhìn đôn hậu thành thật, nhưng khi nàng sinh sản xuất huyết, cần mời đại phu, hắn ta lại ngăn cản không cho đại phu tiến vào.
Thật không ngờ người này tâm địa ác độc như vậy, là nàng nhìn lầm người.
Thân thể Kim Nhược Vân còn suy yếu.
Nhưng nàng đã không chờ nổi bế lên bé con đang nằm ở mép giường, trong mắt tràn đầy ôn nhu, cưng chiều.
“Đây là đứa con gái đầu tiên của ta và phu quân, thật sự là quá đáng yêu, nếu phu quân thấy, chắc chắn sẽ rất vui mừng.”
Nàng đã sinh ba đứa con trai, đây là đứa con gái đầu tiên.
Nàng nhất định sẽ cưng chiều bé con như châu như bảo, đem mọi thứ tốt nhất cho con gái nàng.
【Oa, vừa rồi cũng chưa kịp chú ý, không ngờ nương lại đẹp như vậy, ôn nhu giống như ánh trăng sáng.】
Dung mạo của nương tú nhã thanh lệ, giọng nói mềm nhẹ, ánh mắt ôn nhu dịu dàng.
Nàng rất vừa lòng người nương mới này.
Cho nên, nàng nhất định không thể để người nương tốt như vậy bị tra cha hủy hoại được.
Kim Nhược Vân run tay, suýt chút nữa không ôm ổn, làm rơi con gái xuống giường.
Vừa…. vừa rồi nàng nghe thấy được cái gì?!
Đứa nhỏ này vừa nói chuyện đúng không?!
Nhưng rõ ràng là vừa rồi con gái không có mở miệng, vậy thì con gái nói như thế nào??
Chẳng lẽ là tiếng lòng?
Nàng có thể nghe thấy tiếng lòng của con gái ư!!