Tinh Hà Vụt Mất

Chương 3: Tôi trùng sinh rồi?

“Tiểu Đinh, mau dậy đi học thôi, hôm nay khai giảng nhanh lên kẻo muộn!”

Tiếng gọi có chút quen thuộc kéo Đinh Chu từ trong cơn mê man tỉnh dậy. Anh nhớ ký ức cuối cùng của bản thân là bị xe tải đâm. Đáng ra, nếu sống sót, cả người anh phải băng bó, không thể cử động. Nhưng hiện tại hoàn toàn không có chút cảm giác đau đớn nào.

Anh cố gắng mở mắt nhíu mày trước ánh sáng chói loá từ cửa sổ chiếu vào. Khung cảnh xung quanh vô cùng quen thuộc. Đây không phải là phòng anh ở nhà cũ tại Thượng Hải hay sao.

Hình ảnh căn phòng quen thuộc hiện ra rõ ràng trước mắt. Dường như không tin vào mắt mình, anh dụi mắt nhìn lại cho rõ ràng. Căn phòng của 10 năm trước vẫn không đổi.

Sau khi tốt nghiệp, anh rời Thượng Hải đến Bắc Kinh sinh sống và làm việc. Tuy nhiên vì tính chất công việc săn tin, anh di chuyển công tác khắp mọi nơi, nên cũng rất ít khi trở về nhà cũ của cha mẹ ở Thượng Hải.

Bỏ chiếc điện thoại di động cầm trong tay, Đinh Chu cầm ngay quyển lịch trên bàn kiểm tra, là 2014. Anh quả thực đã quay về quá khứ 10 năm trước.

Trong lúc còn đang ngẩn ngơ sắp xếp những ký ức và hiện thực, mẹ anh đã mở cửa phòng kéo anh về hiện tại trước mắt.

“Tiểu Đinh, còn không mau thay quần áo con muốn muộn học sao?”

”À vâng, … con thay đồ ngay…”

Vội vàng thay đồ, anh xuống tầng đã thấy cha mẹ ngồi sẵn ở bàn ăn. Những lời cha mẹ trò chuyện dường như một cuộn băng tua ngược của quá khứ. Anh dần nhận ra bản thân quả thực đã trùng sinh trở về ngày khai giảng năm nhất cao trung, cũng là ngày đầu tiên anh gặp Ngu Lâm.

Trên đường đến trường, anh nhớ lại những ký ức liên quan đến Ngu Lâm. Vốn tính cách anh khi này khá hướng nội, nhút nhát. Đối lập với anh, Ngu Lâm lại năng động hoạt bát, như một mặt trời nhỏ ríu rít với bạn bè mỗi ngày.

Cũng chính vì thế, anh dần bị ánh sáng toả ra từ cô gái nhỏ ấy thu hút. Khi biết nhà cô gần nhà mình, anh luôn chờ cho cô đi trước, còn bản thân chầm chậm theo sau như một hiệp sĩ nhỏ hộ tống công chúa đi học và tan học mỗi ngày.

Tuy nhiên, hình tượng mặt trời nhỏ của Ngu Lâm sụp đổ trong lòng anh vào ngày anh chứng kiến cô cùng bạn bè đang quây quanh một nữ sinh khác trong góc toà nhà của trường.

Nữ sinh kia bị dồn vào góc trông vô cùng hoảng hốt, sợ hãi.

Vốn hôm đó anh đã chuẩn bị thư tỏ tình muốn dũng cảm tiến đến bày tỏ lòng mình với Ngu Lâm, nhưng sự việc trước mắt khiến anh khựng lại, ngập ngừng không muốn tiến tới.

”Mau đưa đây!”

Tiếng nói của Ngu Lâm vang lên. Tiếp sau đó là cuộc cãi vã lớn giữa các nữ sinh đang đứng cùng nữ sinh yếu ớt ngồi dưới đất. Đinh Chu như gặp cú sốc trước hành động và lời nói của Ngu Lâm. Cô gái dễ thương hào sảng luôn giúp đỡ bạn bè hoàn toàn không giống với người trước mắt. Hình tượng của Ngu Lâm sụp đổ trong lòng anh, tình cảm chớm nở cũng vì thế mà chôn vùi sâu trong tim.

Ban đầu, anh cũng chỉ thất tình khi thấy tiểu Ngu mà anh thích không như anh nghĩ. Chỉ đến khi một tuần sau, nữ sinh yếu thế trong cuộc tranh cãi kia nhảy lầu tự tử. Lúc đó, rất nhiều học sinh ở sân trường đều chứng kiến, trong đó có cả Đinh Chu và Ngu Lâm.

Từ đó, anh đã suy nghĩ rằng Ngu Lâm trong lần đó đã bắt nạt ức hϊếp nặng nề khiến nữ sinh kia phải nhảy lầu tự tử.

Nhà trường sợ sự việc xảy ra gây ảnh hưởng đến danh tiếng trường học vội vàng dập bỏ tin tức, cũng nhắn tới các giáo viên chủ nhiệm yêu cầu những học sinh chứng kiến sự việc không được suy diễn truyền tin linh tinh. Lý do đưa ra đơn giản vì bạn học đó bị trầm cảm nên nghĩ quẩn làm liều, để giải thích với các học sinh và phụ huynh.

Ngu Lâm sau sự việc đó cũng trở nên trầm lặng, cả ngày không nói câu nào, lúc nào cũng luôn ủ rũ. Chỉ một tháng sau đó, anh nhận được tin nhà Ngu Lâm chuyển nhà. Vì vậy dù lúc đó cũng đã giữa năm 2 cao trung, Ngu Lâm cũng chuyển trường.

Kể từ đó, anh hoàn toàn không có chút thông tin gì về cô, chỉ đến ngày thấy tin tức cô dấn thân vào ngành giải trí làm diễn viên nhận giải “Diễn viên trẻ triển vọng” của năm ấy.

Mải mê hồi tưởng trong ký ức cũ, Đinh Chu không cần thận bước sang đường mà không hề chú ý đèn tín hiệu. Một bàn tay nhỏ kéo anh trở lại vỉa hè.

”Cậu đi đứng mà không nhìn đường, cẩn thận có ngày xe đâm không ai cứu đâu đấy!”

Cô gái nhỏ từ trong hồi tưởng đã xuất hiện chân thật trước mắt anh. Vẫn khuôn mặt bầu bĩnh, làn da trắng mềm dễ thương ấy. Nhưng khác với cuộc gặp gỡ đơn phương thương thầm trong quá khứ kia, hiện tại cô đang đứng trước mặt anh.