Bác Sĩ Trì Đã Thành Công Dụ Dỗ Được Cảnh Sát Tô Chưa?

Chương 32

“Nhà của tôi chỉ mở cửa cho một người. Và tên của cô đã bị xóa khỏi danh sách từ lâu rồi.” Trì Quất không chút do dự, lạnh lùng nói như bắn thẳng vào tim đối phương.

An Gia Khâm nheo mắt, ánh nhìn lại dừng trên chiếc khăn quàng: “Vậy em muốn nói... trong danh sách hiện tại chỉ có người tặng em chiếc khăn này thôi sao?”

...

Tô Kiều bước qua ngã tư vắng lặng, phía sau là ánh đèn rực rỡ của khu Nam Thành, sáng bừng cả nửa bầu trời.

Giữa sự náo nhiệt, cô như một hạt bụi nhỏ nhoi, lạc lõng trong màn đêm.

Cô đã lỡ chuyến xe buýt cuối cùng về khu phố cũ. Gọi taxi là một sự xa xỉ ngoài dự tính, nên cô chỉ còn cách đi bộ về nhà.

Khi về đến nhà, chiếc đồng hồ cũ trên tường vừa điểm 12 giờ đêm.

Biết bà ngoại đã đi ngủ từ sớm, cô không dám gây ra tiếng động lớn, lặng lẽ bước vào phòng khách, dáng vẻ như một tên trộm lén lút.

“Về rồi à?”

Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên, khiến Tô Kiều giật mình. Cô cứng đờ người, quay đầu nhìn về phía âm thanh phát ra.

Ánh sáng lờ mờ từ chiếc đèn bàn duy nhất cạnh sofa khiến căn phòng thêm u ám. Bà ngoại đang cầm một cuốn sổ cũ không rõ tên, mắt không hề liếc đến Tô Kiều, người vừa lén lút bước vào, mà chỉ chăm chú nhìn vật trên tay.

"À... hôm nay bữa tiệc hơi lâu nên con về trễ... Bà nửa đêm không ngủ, đang xem gì thế ạ?" Tô Kiều bịa bừa một lý do, ngồi xuống cạnh bà, ánh mắt cũng dừng lại trên cuốn sổ ấy.

Đó là một album ảnh cũ kỹ, bìa nhựa gần như rách nát. Những tấm ảnh đã ngả vàng, màu sắc phai nhòa, tỏa ra mùi thời gian nồng nặc đến khó chịu.

Tô Kiều thở dài, vòng tay ôm lấy đôi vai gầy guộc của bà: "Tiểu tiên nữ nhà mình không được thức khuya đâu, mau đi ngủ thôi."

"Đồ nhóc con, chẳng biết trên dưới gì cả." Bà cười, chọc nhẹ lên trán Tô Kiều rồi rút ra một tấm ảnh đưa cho cô: "Này, xem đi."

Tô Kiều đón lấy tấm ảnh, ngắm nhìn kỹ càng. Ánh sáng dịu nhẹ làm đôi mắt cô càng thêm trong trẻo.

Trong ảnh, một người phụ nữ đẹp với khí chất thanh lịch, nụ cười rạng rỡ như hoa. Cô mặc chiếc váy hoa liền thân thịnh hành thời bấy giờ, nghiêng người ngồi trên ghế gỗ tại một khu du lịch. Phía sau là hàng liễu xanh mướt, lay động trong gió, khoảnh khắc ấy như được đóng băng mãi mãi.

Bỗng nhiên, Tô Kiều lật ngược tấm ảnh lại. Góc phải phía dưới có dòng chữ viết bằng bút máy, ghi đơn giản: "2004, 30 tuổi, Hồ Xuân Quang."

Nét chữ của mẹ, đẹp đẽ và ngay ngắn, giống hệt con người bà.

Nhìn người mẹ 30 tuổi ở độ tuổi tương tự mình, Tô Kiều cảm thấy như một viên đạn xuyên qua không gian, đánh thẳng vào tâm trí cô.

"19 năm rồi, thời gian trôi thật nhanh." Lông mi dài của cô khẽ run rẩy: "Bà nhớ mẹ ạ?"

Đôi mắt đυ.c mờ của bà ngoại ánh lên một làn hơi nước mỏng. Bà khẽ lắc đầu, vỗ nhẹ vào chân Tô Kiều rồi chuẩn bị đứng dậy về phòng.

Người đã khuất không hay biết, người sống chỉ có thể dựa vào ký ức để xoa dịu nỗi đau.

Tô Kiều hiểu, dù căn nhà này nhỏ đến đâu, với bà, nó vẫn quá trống trải và lạnh lẽo.

"Bà ơi, bà còn giận con không?" Tô Kiều cúi đầu áy náy, nhẹ nhàng đặt tấm ảnh trở lại album.

"Đứa ngốc, con có làm gì sai đâu mà bà giận?"

"Con..." Tô Kiều định nói đến chuyện công việc, nhưng rồi lại nghẹn lời.

"Già rồi, dễ suy nghĩ lung tung. Điều bà mong mỏi chỉ là con bình an vô sự." Bà xoa đầu cô, dịu dàng nói: "Đừng tự mình chịu đựng, gió rồi sẽ vượt qua bụi gai, người phải nhìn về phía trước."

"Con ăn ngon, ngủ ngon, khỏe như trâu ấy, bà lo gì chứ?" Tô Kiều cười nhẹ, nhưng nụ cười có chút đắng chát.

Cô đỡ bà về phòng, khẽ khàng khép cửa lại rồi nghịch ngợm nói: "Sáng mai con muốn ăn bánh bao hấp của bà nhé."

"Được, bà làm thêm vài cái mang lên đơn vị cho đồng nghiệp con nếm thử."

"Thôi, đừng bày vẽ thế ạ." Tô Kiều mím môi trong bóng tối, không muốn để tâm ý của bà bị người ta thờ ơ.

Về đến phòng mình, cô tựa lưng vào cửa, mệt mỏi dùng tay xoa mặt, cố gắng xóa đi cảm giác buồn bã vừa trào dâng.

Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên, phá tan sự tĩnh lặng. Tô Kiều vội mò mẫm tìm điện thoại, sợ làm bà ngoại thức giấc.

Dù sao nhà cũ, cách âm chẳng ra gì.

Nhìn tên người gọi hiện trên màn hình, tim cô khẽ thắt lại. Làm sao cô lại quên báo bình an chứ?

"Alo?"

"Về nhà rồi chứ?" Giọng nói mềm mại của bác sĩ Trì Quất vang lên, không thể đoán được cô có đang giận hay không.

"Tôi vừa về." Tô Kiều trả lời nhỏ, bước nhanh ra cửa sổ, hy vọng tiếng ồn từ quán ăn ngoài phố sẽ át đi giọng mình.

"Chắc chắn là cô lén đi du lịch ngoài hành tinh rồi, không thì sao về nhà mất hơn một tiếng?" Trì Quất trách yêu, nhưng giọng lại nhẹ nhàng như tinh linh.

Tô Kiều bật cười: "Được rồi, tôi thừa nhận, vừa mới ngồi trên mặt trăng một lúc."