Ánh mắt cô như nói: Yên tâm đi, hôm nay tôi sẽ giúp anh cột chặt mối duyên này.
Lâm Diệu nháy mắt đáp lại: Không hổ là bạn tốt của tôi!
Tô Kiều quay sang Trì Quất, ánh mắt sáng rực: “Lâm Diệu là bạn học cũ của đội trưởng Kỷ, trước đây chúng tôi thường hẹn nhau tới phòng tập Quyền Anh, quen biết cũng phải năm sáu năm rồi.”
Lâm Diệu vội vàng bổ sung: “Đúng đúng, chúng tôi là bạn thân lâu năm, rất hiểu nhau.”
“Bạn thân lâu năm?” Trì Quất kéo dài giọng, ánh mắt dừng trên Tô Kiều, như đang nghiền ngẫm.
“Cô không tin tôi, chẳng lẽ không tin được đội trưởng Kỷ? Dù sao chúng tôi cũng là cảnh sát chính trực, vật họp theo loài, người tụ theo nhóm, đúng không?” Tô Kiều cười khan hai tiếng.
“Đúng đúng!” Lâm Diệu nhanh chóng đứng dậy rót rượu cho cả hai, “Không ngờ hai người bạn của tôi cũng quen chị, duyên phận thật kỳ diệu. Tôi kính chị một ly!”
“Tôi không uống rượu, cậu cứ tự nhiên.” Trì Quất không tỏ ra uy quyền, phần lớn sự chú ý của cô đặt lên Tô Kiều.
Tô Kiều ngồi đó, mắt đã dán vào đĩa đồ ăn khai vị, nuốt nước miếng mấy lần.
“Đói rồi đúng không, vừa ăn vừa nói chuyện.”
Trì Cẩn tựa vào Lâm Diệu, ánh mắt vẫn không rời khỏi Tô Kiều: “Cảnh sát Tô, cô quen chị tôi bao lâu rồi?”
“Chúng tôi mới quen không lâu, nhưng rất hợp ý, khá thích hợp làm bạn.” Người trả lời là Trì Quất, cô cắt miếng bò bít tết thành từng miếng nhỏ, cẩn thận đổi sang đĩa của Tô Kiều.
Tô Kiều đang mải mê nhìn miếng bò bít tết, nhưng nghe đến hai chữ “làm bạn”, tay cầm nĩa của cô khựng lại.
Trong vài giây ngắn ngủi, tim cô như rơi xuống vực thẳm, đau đến nghẹn ngào.
“Cách đây không lâu, trên quốc lộ 104 xảy ra tai nạn xe, chúng tôi quen nhau trong lúc cứu người.” Cô gắp một miếng bò cho vào miệng, nhưng cảm giác mong chờ đã biến mất, chỉ còn lại vị nhạt nhẽo như nhai sáp.
“Chuyện này tôi có xem trên tin tức, hóa ra bác sĩ cứu Trình Sán lại là chị, duyên thật đấy~” Lâm Diệu cảm thán lần nữa, tay vừa nói vừa cắt bò bít tết cho Trì Cẩn.
Trì Cẩn chỉ khẽ "ồ" một tiếng, rồi im lặng không nói gì thêm. Thấy Trì Quất không mấy động đũa, cô lo lắng hỏi: “Chị, không đói à?”
Trì Quất cầm điện thoại, chẳng biết đang bận rộn gì, chỉ đáp qua loa: “Em biết mà, dạ dày chị nhỏ lắm.”
“À, suýt nữa quên báo chị, anh cả định tranh thủ tới bệnh viện thăm chị, nhưng lại sợ chị bận không tiện. Biết chúng ta có hẹn, anh ấy đặc biệt nhờ em hỏi khi nào chị rảnh để cả nhà gặp nhau.”
Nghe vậy, ánh mắt Trì Quất vẫn dừng trên màn hình, thoáng chút thất thần.
Có một khoảnh khắc, những bông hồng đặt trên bàn làm việc như đâm vào lòng cô, khiến cô đau nhói.
May mà cô rất giỏi che giấu cảm xúc, khi nhắc đến người mình không muốn bàn tới, lời đáp của cô nhạt nhẽo: “Chuyện này cũng phải nhờ em nhắn, anh ấy không biết gọi điện hay nhắn tin à? Công việc bận, gặp nhau thì tùy duyên.”
Trì Cẩn hiểu chị mình đang né tránh điều gì, ánh mắt lén liếc qua Tô Kiều đang chăm chú dùng bữa, cái tên An Gia Khâm vừa tới miệng đã theo ngụm rượu mà nuốt trở lại.
Thấy không khí hơi gượng gạo, Lâm Diệu bèn xua tan: “Tô Kiều, tìm thời gian tới phòng tập của tôi luyện lại đi?”
“Được thôi, lâu rồi không tập, chắc là không đấu lại anh đâu.” Tô Kiều đổ lỗi cho chiếc hamburger làm cô mất khẩu vị, sớm đã đặt dao nĩa xuống.
“Chuyện cô quay lại đội, tôi nghe Nam Tinh nói rồi, là tin tốt. Rảnh thì cùng nhau ăn mừng nhé.”
Tô Kiều mỉm cười nhận lời: “Được.”
Chuyện quay lại đội là điều cô rất sợ bị Trì Quất để tâm. Nếu đào sâu hơn, đó sẽ là cơn ác mộng.
Trì Quất đặt điện thoại xuống, lười biếng chống cằm nhìn cô: “Cô cũng biết đánh quyền sao?”
Tô Kiều lảng tránh: “Chỉ là ba chiêu mèo cào thôi.”
“Cô khiêm tốn rồi đấy, mấy giải đấu trong đội ngoài đội chưa lần nào thấy cô thiếu mặt, còn mang về không ít huy chương, thế mà gọi là mèo cào?” Lâm Diệu hào phóng khen ngợi.
Tô Kiều bất đắc dĩ: “Chỉ cần Kỷ Nam Tinh còn đó, tôi mãi mãi là á quân, anh cũng biết mà.”
Không khí cuối cùng cũng trở nên sôi nổi hơn.
Trì Quất thấy “tiểu hùng” của mình chẳng động đến món ăn, liền âm thầm kéo tay áo cô.
Tô Kiều ngạc nhiên, không ngờ người muốn rời đi trước lại là bác sĩ Trì.
Cô lập tức hiểu ý, giả vờ xem đồng hồ rồi kiếm cớ: “Tôi vừa nhớ ra có việc cần xử lý ở trung tâm điều tra hình sự, thật ngại quá, làm hỏng cuộc vui của mọi người.”
“Không sao, không sao, cô mới trở lại đội chắc chắn rất bận.” Lâm Diệu thấy Tô Kiều muốn đi liền định tiễn cô.
“Vừa hay, tôi cũng phải về viết báo cáo.” Trì Quất khoác áo, ra hiệu cho Lâm Diệu không cần tiễn: “Hai người cứ thoải mái hẹn hò đi, chúng tôi không thể làm bóng đèn mãi được.”
“Khó lắm mới tụ họp ăn tối, sao gọi là làm phiền chứ?” Lâm Diệu nhìn Trì Cẩn, ý bảo cô tiễn khách.