Bác Sĩ Trì Đã Thành Công Dụ Dỗ Được Cảnh Sát Tô Chưa?

Chương 9

“Cảnh sát hình sự… chẳng trách cô quen đội trưởng Kỷ. Để tôi tiễn cô ra cổng nhé.”

“Không cần đâu, cô mau đi ăn đi. Cẩn thận đến muộn thì chẳng còn món ngon mà ăn.” Tô Kiều cười đùa, ánh mắt lưu luyến nhìn Trì Quất thêm vài giây trước khi quay người bước nhanh về phía cổng.

Nhưng chưa đi được bao xa, cô không nhịn được mà ngoái đầu nhìn lại.

Và ngay khoảnh khắc ấy, cô sững người.

Trì Quất vẫn đứng yên tại chỗ, hai tay đút túi áo, ánh mắt chưa từng rời khỏi bóng dáng Tô Kiều. Cái nhìn của cô ấy mang theo một sự quan tâm sâu sắc mà khó ai có thể dò thấu.

Hai người bốn mắt nhìn nhau trong tích tắc, rồi đồng loạt bước nhanh về phía đối phương.

“À… tôi…” Tô Kiều vừa rút điện thoại ra vừa nói gấp: “Tôi chưa lưu số của cô.”

Trì Quất vừa nhận lấy chiếc điện thoại được đưa tới, vừa nhập số của mình vừa vội vàng lên tiếng mời: “Có một nhà hàng rất ổn chuyên làm món giang hồ, nếu cô ăn được cay, tôi muốn dẫn cô đi thử.”

“Bao giờ vậy?” Tô Kiều nghiêng người tiến tới gần, đôi mắt trong trẻo không chỉ ánh lên vẻ vui mừng mà còn ngập tràn kỳ vọng rực rỡ.

Trì Quất không vội trả lời ngay, cô bấm gọi sang số của mình, chờ chuông điện thoại reo lên rồi mới nhét chiếc điện thoại trở lại tay Tô Kiều.

Lần này, cô không đứng lại lâu, quay người bước về phía nhà ăn: “Alo, nghe rõ không?”

Tô Kiều nhìn bóng dáng thú vị ấy càng lúc càng xa, cũng quay người rời đi: “Ừm, nhưng cô vẫn chưa trả lời tôi, bao giờ vậy?”

Không ngờ, cảnh sát Tô lại để tâm đến thời gian hẹn đến thế, khiến Trì Quất bật cười nhẹ: “Chọn ngày không bằng ngay hôm nay, được không? Tôi chờ cô phá án, cô chờ tôi tan làm.”

Tô Kiều nhận được câu trả lời ngoài mong đợi, cô cố gắng nén khóe miệng đang nhếch lên, nhưng dường như không thể. Cuối cùng, cô để nụ cười thoải mái bung nở: “Muộn đến đâu cũng được chứ?”

“Này, để tôi kể cô nghe một câu chuyện cười nhé.”

Trong điện thoại, giọng của bác sĩ Trì không còn lạnh nhạt như thường ngày mà trở nên ấm áp, sáng bừng như ánh nắng mùa đông.

Tô Kiều sững lại, rồi khẽ cong mắt cười: “Được thôi.”

Đúng là đau đầu, cô mãi không theo kịp lối suy nghĩ thú vị của người phụ nữ này.

“Có một chú heo, một chú bò và một chú cừu cùng đi vào cửa hàng tiện lợi. Heo và bò đều bị đánh, nhưng cừu thì không. Cô đoán tại sao?”

“Ừm...” Tô Kiều kéo dài giọng mũi, nghĩ mãi cũng không ra: “Tôi đoán không nổi.”

Trì Quất cười, trêu chọc: “Sao cảnh sát Tô ngốc thế, thế này làm sao phá án được?”

“Vậy bác sĩ Trì thông minh mau nói tôi nghe đáp án đi.”

“Vì cửa hàng tiện lợi mở cửa 24 giờ không đánh ‘cừu’ (không đóng cửa), nên muộn đến đâu cũng được. Với cảnh sát Tô, tôi không có giờ giới nghiêm.”

Câu “không có giờ giới nghiêm” nhẹ như lông hồng, lướt qua cánh cửa lòng Tô Kiều, biến thành quả cầu lửa nóng hổi, từ vành tai lan xuống tận gốc cổ.

Dù đeo găng tay dày, cô vẫn không thể ngăn hơi nóng đang thiêu đốt bên tai mình.

Trời xanh trên đầu thành phố Châu Hải như một dải lụa vừa nhuộm, điểm vài cụm mây trắng như kẹo bông gòn, khiến người ta muốn hái xuống và bỏ vào miệng.

Gò má cô ửng hồng, môi khẽ động, thở dài một tiếng: “Bác sĩ Trì, hôm nay đúng là ngày đẹp trời.”

Tô Kiều nhận được chỉ thị hành động từ Kỷ Nam Tinh, một mình tiến đến điểm ẩn náu của nghi phạm để dò xét.

Cảng số 17 từng là bến cảng xuất nhập khẩu lớn nhất ở Châu Hải, cô nắm rõ địa hình nơi đây như lòng bàn tay.

Hai năm trước, đội hình sự truy bắt một tổ chức buôn lậu vũ khí tại đây, xảy ra một trận đấu súng kinh hoàng. Chính nhiệm vụ đó đã khiến cô phạm phải sai lầm không thể cứu vãn.

Giờ đây, cô lặng lẽ di chuyển giữa các con hẻm được tạo nên từ những chiếc container chồng chất.

Cảng lớn như vậy, việc tìm người càng trở nên khó khăn. Nếu không phải do lực lượng đội hỗ trợ quá hạn chế, cô cũng không phải đơn độc đến mức này.

Khi đến gần vị trí trung tâm, cô nghe thấy tiếng động trầm đυ.c từ bước chân ai đó giẫm lên tấm sắt. Ngay lập tức, cô gửi tọa độ cho Kỷ Nam Tinh: “Đến ngay cảng số 17.”

“Ông đưa ba thỏi vàng, vậy mà ông bảo tối nay không chắc có tàu đến tiếp ứng, ông đang chơi tôi đấy à?”

Tiếng mắng chửi vang lên ngắn ngủi, tiếp đó là âm thanh tắt máy lạnh lùng.

Tô Kiều phán đoán chỉ có một nghi phạm, liền dựa vào vách container ẩn nấp, đồng thời cẩn thận xác định vị trí của đối phương.

Cô chờ đợi suốt nửa tiếng, tiếng còi tàu từ xa vọng lại khiến cô tập trung lắng nghe động tĩnh.

Tiếng bước chân "bịch bịch" ngày càng gần, đột ngột ngừng lại. Tô Kiều lập tức cảm nhận điều bất thường, âm thanh đó phát ra từ ngay phía trên đầu cô.

Vừa ngẩng đầu lên, một khuôn mặt đầy thịt với ánh mắt hung ác cúi xuống nhìn cô. Một con dao sắc lẹm giơ cao bổ thẳng xuống đỉnh đầu.