Bác Sĩ Trì Đã Thành Công Dụ Dỗ Được Cảnh Sát Tô Chưa?

Chương 5

Sự tươi mới này giống như quả anh đào đỏ mọng vào đầu hạ, mang chút màu hồng của ánh nắng và giọt sương tinh khôi – một sự cám dỗ thuần khiết.

Cô nghĩ thầm: "Muốn hái xuống và thử xem hương vị thế nào." Nhưng cũng giấu kín niềm vui này vào tận đáy lòng.

Nhận ra ánh mắt ai đó dừng lại trên mình, Tô Kiều bất giác quay lại nhìn. Đôi mắt chỉ dừng lại một giây, nhưng trong giây phút đó, mọi thứ như dịu lại.

Giữa cái lạnh giá của Châu Hải, chẳng có gió xuân hay trăng sáng, chỉ có ánh mắt của Trì Quất, như chứa cả bầu trời sao lấp lánh.

May mắn thay, chiếc mũ bảo hiểm đã che giấu đi đôi tai đỏ bừng của cô.

Cô khẽ hắng giọng để che đi sự lúng túng: “Khụ, mời anh đi theo tôi.”

Dẫn người đàn ông đến bên lề đường, Tô Kiều nghiêm túc giáo dục, sau đó dừng lại ở chuyện phạt tiền.

Người đàn ông mất hết sự hống hách ban đầu, mặt mày méo xệch, cầu xin: “Lần này tha cho tôi đi, tôi hứa không tái phạm nữa!”

Tô Kiều không nhân nhượng: “Anh đã vi phạm luật giao thông, lại còn vu khống người khác và cố tình gây sự. Việc xử phạt là hợp lý.”

Rõ ràng, cô vẫn để bụng chuyện ông ta vu khống Trì Quất và cú đá vào cửa xe khi nãy.

Cuối cùng, người đàn ông miễn cưỡng nhận biên lai phạt, rời đi với vẻ mặt bẽ bàng.

Quay lại xe, Tô Kiều cúi xuống, gõ vào cửa kính, nghiêm giọng: “Sao còn chưa đi? Không được dừng lâu ở đây.”

Trì Quất nở nụ cười nhẹ, giọng đầy tinh nghịch: “Vì tôi cũng muốn nghe cảnh sát Tô giảng bài về an toàn giao thông.”

Nụ cười ấy, phối với vẻ mặt lạnh lùng, vừa đối lập vừa cuốn hút đến lạ.

Dù ai cũng biết Trì Quất - trưởng khoa Trì không phải người thích nói đùa, trong giao tiếp luôn giữ khoảng cách, chứ đừng nói đến việc đối xử dịu dàng.

Tô Kiều nén ý cười, thầm cảm thán... Cái cớ này vừa lém lỉnh vừa hợp lý.

Cô liếc nhìn xung quanh, rồi nhẹ nhàng gia hạn thêm chút thời gian trò chuyện: “Hôm nay vất vả cho cô rồi. Về nhà nghỉ ngơi sớm nhé.”

“Cảnh sát Tô, đợi chút đã.” Thấy Tô Kiều định rời đi, Trì Quất cố kìm nén sự luống cuống, lục lọi trong xe một hồi, cuối cùng chỉ tìm được một chai nước khoáng chưa mở nắp.

Cô cẩn thận đưa ra, khẽ nói lời cảm ơn: “Vừa rồi thật may có cô đến kịp.”

“Ban ngày cũng may có cô đến kịp.” Tô Kiều đáp lại một cách tự nhiên, nhưng lại xua tay từ chối chai nước khoáng: “Giải quyết vấn đề giao thông là trách nhiệm của tôi. Ý tốt của cô, tôi nhận rồi.”

“Ban ngày cứu người cũng là trách nhiệm của tôi mà, đúng không?” Trì Quất đáp trả một cách khéo léo, tự nhiên dẫn dắt cuộc trò chuyện.

Cô tranh thủ, nhanh chóng giành lời trước khi Tô Kiều kịp mở miệng: “Vậy... chuyện cô nhờ tôi cứu người, có tính là cô nợ tôi một ân tình không?”

Ai đời lại mặt dày đến mức đòi người khác thừa nhận món nợ ân tình như thế chứ? Có vẻ bác sĩ Trì còn thú vị hơn vẻ ngoài của cô.

Tô Kiều mỉm cười thầm nghĩ, rồi nghiêng đầu, nghiêm túc gật: “Đương nhiên là tính. Ngày nào đó tôi sẽ mời cô ăn cơm. Hy vọng cô nể mặt.”

Cuộc đối thoại ngắn ngủi, nhưng lại để mở một cơ hội tái ngộ trong tương lai.

Trì Quất định đáp lời mời, thì Tô Kiều đã lùi lại một bước, nghiêm trang đứng thẳng, cúi chào cảm ơn cô vì đã cứu người ban sáng, như để bù đắp cho sự im lặng lúc đứng ngoài phòng phẫu thuật.

“Lái xe cẩn thận nhé,” cô ngừng một chút, rồi nhẹ giọng nói thêm, mang theo chút ngượng ngùng: “Rất vui được gặp cô.”

Trì Quất chần chừ không muốn nhấn nút kéo kính xe lên, cười rạng rỡ, cố tình trêu chọc: “Vui đến mức nào cơ?”

Đúng là người phụ nữ thú vị, đến cả câu trả lời cũng khác người.

Tô Kiều không dám đối diện với ánh mắt đầy "bẫy" kia, bèn đưa tay chạm nhẹ lên mũi, che đi cảm giác vui sướиɠ bất chợt trong lòng.

“Ừm... vui đến mức như nhặt được 100 cân may mắn ấy.”

Hừm, miệng cũng ngọt đấy chứ~

Buổi sáng hôm sau, ánh nắng hiếm hoi giữa mùa đông lạnh giá

Bãi đỗ xe ngoài trời của đội cảnh sát giao thông, các cảnh sát mô tô đang đứng chỉnh tề bên cạnh những chiếc xe tiêu chuẩn của mình, sẵn sàng xuất phát.

Tô Kiều nghiêm túc cầm bảng phân ca, vừa cẩn thận điểm danh, vừa phân công các địa điểm trực hôm nay.

Cô đứng giữa đám đông, tỏa ra khí chất mạnh mẽ, vóc dáng cao 1m78 của cô chẳng hề thua kém các đồng nghiệp nam to lớn.

Khi lật đến tên mình, cô khựng lại một chút. Phía sau địa điểm trực của cô ghi rõ: “Bệnh viện Nhân dân Châu Hải.”

Cô cúi xuống nhìn đồng hồ, giọng nói trầm thấp vang lên, xé tan bầu không khí buổi sớm: “An toàn đi làm, bình an trở về. Xuất phát, vào vị trí!”

Trước khi rời đi, cô đặc biệt tìm đến một cảnh sát đồng hành: “Tiểu Tôn, chỗ cậu còn quà lưu niệm để tuyên truyền không?”

“Đội trưởng Tô, chị cần mấy chú gấu bông cảnh sát giao thông ạ?” Tiểu Tôn mở thùng chứa trên xe, nhiệt tình đưa cho cô: “Vừa hay còn lại một con.”

“Cảm ơn.” Tô Kiều cảm thấy hành động của mình có chút kỳ lạ, nhưng vẫn cầm lấy chú gấu bông, bóp nhẹ đôi má mềm mại của nó.