Sư Tôn Điên Cuồng U Ám Đối Với Ta Thèm Khát Nhỏ Dãi

Chương 3

Cô dùng hai tay che trước mặt tạo thành một "màn chắn gió" tạm bợ, cuối cùng có thể nhìn rõ cảnh vật xung quanh.

Hiện tại, cô đang ở độ cao hàng trăm mét trên không, bên dưới là quần sơn của Vọng Tiên Tông trải dài bất tận. Do linh khí nồng đậm, những đám mây linh khí hóa thành sương mờ, bao phủ toàn bộ dãy núi, tạo nên khung cảnh mờ ảo như tiên cảnh.

Trong màn sương linh khí, những cánh chim như bạch lộ chập chờn ẩn hiện, thậm chí có cả những sinh vật dài tựa rồng đang uốn lượn không ngừng.

Tại những khe hở của màn sương, Úc Miên có thể nhìn thấy các công trình được bố trí hài hòa giữa núi rừng.

Đan sa bích lâu cao, kim lũ trúc trai viễn; ám tế song tháp ảnh, tinh ngọc thanh trì lam.

Cảnh đẹp mê hồn khiến Úc Miên không khỏi ngây ngẩn, thì đúng lúc này, cô bị người đó kéo mạnh vào trong lòng.

Quá gần! Quá gần rồi!

Làn da của người kia trắng như tuyết, mịn màng không chút tì vết, gần đến mức cô có thể nhìn thấy rõ từng chi tiết. Vẻ đẹp của làn da ấy lại mang theo một chút sắc lạnh kỳ lạ, tựa như bạch ngọc yêu dị.

Cặp mắt thâm sâu kia tựa như ngôi sao băng trong đêm đông, đầy sức hút và mê hoặc.

Úc Miên cảm thấy tai mình đỏ bừng, không khỏi lúng túng, chẳng biết vị tiên sư này định đưa mình đi đâu.

“Ôi trời, đã lâu không dẫn người, suýt quên đặt phong chướng. Đồ nhi, liệu có trách vi sư không?”

Giọng nói của nàng nhẹ nhàng, điệu bộ như Tây Thi ôm ngực, cúi đầu tỏ vẻ áy náy, trong mắt lộ vẻ hối lỗi chân thành, như thật như giả.

Nói xong, một ngón tay khẽ điểm, lập tức hình thành một lớp chắn gió vô hình bao quanh hai người. Mái tóc rối tung của Úc Miên nhờ đó mà áp xuống hai bên má.

Khuôn mặt cô, vì bị gió thổi đến mức chảy nước mắt, giờ đây đỏ bừng với đôi mắt ươn ướt, thoạt nhìn vừa yếu đuối lại đáng thương.

Cảnh tượng này lọt vào mắt đối phương, lại khiến người đó càng thêm hài lòng.

“...Sư phụ?” Úc Miên thốt lên đầy ngỡ ngàng. Chẳng phải cô chưa bái sư sao? Tại sao bỗng nhiên lại thành đệ tử của vị mỹ nhân này?

Nhưng rồi cô lập tức thở phào nhẹ nhõm. So với ba vị tiên sư kia – bất kể chọn ai cũng đều là thảm họa – thì người trước mặt này có lẽ an toàn hơn.

Chỉ cần cô tránh xa cốt truyện, tìm cách sống sót qua kiếp này, là được rồi.

Bất chợt, người kia giơ tay lên, ngón tay trắng mịn như ngọc lướt qua gương mặt cô, gạt đi một giọt nước mắt còn đọng lại nơi khóe mắt.

Úc Miên sững sờ, lại càng thêm bối rối khi phát hiện hành động tiếp theo.

Người đó – đưa ngón tay lên miệng, ung dung liếʍ sạch giọt nước!

Đôi mắt nàng ánh lên chút suy tư, khóe môi nhếch nhẹ, giọng điệu lơ đãng hỏi: “Tại sao mắt đồ nhi lại chảy nước?”

Úc Miên đỏ mặt đến mức muốn đào hố chui xuống.

Người này! Người này không có chút liêm sỉ nào sao?!

“Đó là nước mắt!” Cô vừa nghẹn ngào vừa cố lấy lại can đảm để giải thích, nhưng điều này chẳng khác nào tự thừa nhận với đối phương rằng mình đã khóc.

Cảnh vật xa xa dần thay đổi, núi non trùng điệp qua lại trong tầm mắt. Úc Miên không rõ mình đã bay qua bao nhiêu ngọn núi, chỉ biết tốc độ dần chậm lại.

Hai người tiến đến một ngọn núi cao xanh biếc, nơi linh khí tụ hội, cuối cùng đáp xuống đất.

Người phụ nữ đẹp đến ma mị kia thả lỏng tay và cô lập tức bị thả rơi từ độ cao nửa mét xuống mặt đất.

Cú ngã không đến mức nguy hiểm, nhưng đủ khiến lòng tự tôn của Úc Miên tổn thương nghiêm trọng.

Cô loạng choạng, đầu gối đau nhức, đành quỳ gối trên đất, nghẹn ngào rêи ɾỉ: “Hừ—”

“Đồ nhi thật là ngoan, gặp sư phụ đã hành lễ lớn như thế”

Náy còn đứng sau lưng xách cô như xách gà con, người phụ nữ kia không biết từ khi nào đã đứng ngay trước mặt Úc Miên. Không hề có ý định đưa tay đỡ cô dậy, nàng chỉ mỉm cười đầy hài lòng, giọng điệu pha chút vui vẻ.

Úc Miên lại cảm thấy nụ cười tươi sáng kia có gì đó giả tạo, ánh mắt ấy khiến cô bất giác dâng lên nỗi bất an khó tả.

Biết thời thế mới là trang tuấn kiệt.

Câu ngạn ngữ này hiện lên trong đầu. Giờ cô đã ở dưới mái hiên của người ta, không thể không cúi đầu. Để sống sót trong thế giới này, bái một vị sư phụ lạ mặt cũng không phải việc gì quá to tát.

Ít nhất, trở thành đệ tử của người này, khả năng bị "làm thịt" ngay trước mắt các nam chính đã giảm đi đáng kể.

“Sư phụ trên cao, xin nhận đồ nhi một lạy.”