Ánh sáng trên đầu dần biến mất, nước biển xung quanh trở nên đen đặc.
Cặp mắt của Diệp Nặc vẫn còn một lớp màng mỏng chưa thích nghi được với bóng tối nơi biển sâu. Cậu chẳng thể nhìn rõ bất cứ thứ gì mà chỉ biết rằng mình đang bị cuốn xuống ngày một xa.
Cậu sợ mình sẽ va vào những rặng san hô chìm trong bóng tối nhưng lại chẳng thể làm gì để ngăn bản thân khỏi rơi xuống.
Diệp Nặc không biết chuyện gì đã xảy ra. Cậu vốn là một đứa trẻ bị bỏ rơi trong cô nhi viện ở thủ đô đế quốc, là một đứa trẻ mà chẳng ai cần đến. Mỗi lần nhìn những đứa trẻ khác được ba mẹ yêu thương đến đón đi, cậu đều len lén trốn vào một góc lặng lẽ dõi theo bằng đôi mắt đẫm buồn.
Cậu sinh ra với đôi chân dị dạng, không thể bước đi như những đứa trẻ khác. Bảo mẫu trong viện từng nói với cậu là: “Nặc Nặc là thiên sứ bị gãy cánh do trời phái xuống. Cho dù con không thể đi được nhưng cô sẽ luôn ở đây bên con, đây mãi mãi là nhà của con.”
Diệp Nặc đã từng rất vui vì điều đó. Nhưng chỉ một chút thôi. Sau niềm vui ngắn ngủi cậu lại lặng lẽ ôm chặt chăn ngồi trên chiếc giường nhỏ cô đơn của mình.
Những đứa trẻ khác đều có gia đình với ba và mẹ. Cậu chỉ có bảo mẫu chỉ đến thăm một lần mỗi tuần, còn những lúc khác, mọi việc đều do những con robot lạnh lùng và vô cảm chăm sóc.
Robot không có hơi ấm. Diệp Nặc tìm thấy ngày xuất xưởng của chúng và tự quyết định đó chính là ngày sinh nhật của mình.
Cậu thấy những đứa trẻ khác đều ước vào ngày sinh nhật, thế là cậu cũng bắt chước, chắp tay, nhắm mắt lại và cầu nguyện với thần linh: “Thưa thần linh thật giỏi giang, thật vĩ đại, xin hãy làm mẹ của con. Nặc Nặc chỉ có một mong muốn nhỏ thôi. Ngài có thể tìm cho con một người ba và một người mẹ được không? Con sẽ thật ngoan, thật ngoan mà ạ.”
Thời gian cứ thế trôi qua từng ngày, những người bạn nhỏ bên cạnh Diệp Nặc lần lượt được nhận nuôi rồi lại thay đổi từng nhóm.
Cậu dần hiểu ra một sự thật đau lòng: sẽ không có ba mẹ nào chấp nhận một đứa trẻ bị tật ở chân cả.
“Hu hu hu, làm sao bây giờ… Thần linh ở quá xa nên chắc chắn đã không nghe thấy lời cầu nguyện của con rồi…”
“Ọc ọc ọc…”
Diệp Nặc từ từ nhắm mắt lại, hơi thở càng ngày càng yếu đi.
Dưới lòng đại dương lạnh lẽo, một chú cá nhỏ mới nở như cậu không thể thích nghi với trạng thái lơ lửng. Diệp Nặc cảm thấy như mình sắp không thở nổi nữa. Dù mang ở hai bên cổ đang khẽ động nhưng nhiệt độ nước biển quá thấp khiến cơ thể cậu không thể chống chọi được với những dòng nước ngầm mạnh mẽ.