Mỗi Ngày Thu Đấu Vàng, Quán Ăn Nhỏ Nhà Ta Thông Dị Giới

Chương 4: Củ cải trắng hầm xương heo

“Mua ở đâu đây?”

Hoa Quyển trả lời: “Không phải mua, là người thân tặng.”

“Vẫn còn hai cây nữa, bán lại cho tôi đi! Hôm nay tôi về cũng phải nấu một nồi canh mới được.”

Bác gái rõ ràng đã thèm lắm rồi.

Đây là lần đầu tiên Hoa Quyển gặp trường hợp này, cô đáp với vẻ hơi chần chừ: “Nhưng tôi… tôi cũng không biết bán cái này bao nhiêu tiền.”

“Cô nhìn cô đi, mở quán ăn mà còn không biết giá, như vậy đi, cứ dựa theo giá củ cải của quán rau lão Lưu đằng kia nhé, hai cây củ cải đúng không, hai mươi đồng, có bán không?”

Dù sao Hoa Quyển cũng không dùng hết được, cô chậm rãi gật đầu.

Quét mã, thanh toán xong, thậm chí bác gái còn không cần túi nylon mà dứt khoát nhét củ cải vào trong túi vải của mình, nghênh ngang rời đi.

Để lại Hoa Quyển đứng ngây người ở cửa quán.

Thật kỳ quái, chẳng hiểu sao lại kiếm được hai mươi đồng…

Màn đêm buông xuống, một ngày lại sắp kết thúc, con phố nhỏ cũng chìm vào trong tĩnh mịch.

Lúc Hoa Quyển đang định lên tầng nghỉ ngơi thì cửa quán ăn nhỏ lại bị đẩy ra.

Người đi vào trong quán vẫn là người già ngày hôm qua, ông ta vẫn bối rối y như vậy.

Bát mì ngày hôm qua chính là hương vị ngon nhất mà ông ta từng ăn trong suốt nửa đời người này, hôm đó lúc về đến nhà, thậm chí trên người vẫn còn lưu lại mùi thịt bò kho tàu.

Bạn già ngửi thấy mùi, sau khi biết được kỳ ngộ của ông ta bèn nhíu mày hỏi: “Sợi mì thơm như thế mà ông chỉ trả cho người ta có hai văn tiền, không ổn đi?”

Ông chú bình tĩnh lại cũng bắt đầu phiền não, tiền mà mình trả thật sự quá ít. Ông ta cả đời thành thật, lúc này trong lòng giấu chuyện suốt cả một đêm trăn trở không sao ngủ yên được.

Ngay hôm sau làm việc xong đã vội vàng chạy tới quán ăn nhỏ.

Hoa Quyển nhìn thấy rõ người tới mới mừng rỡ hỏi: “Ông chú, chú tới thật đúng lúc, củ cải mà hôm qua chú để lại hôm nay có bán nữa không?”

Người kia xua tay: “Ôi, củ cải đó là nhà trồng được, không đáng tiền gì cả.”

Ông ta lấy một cái túi vải ra: “Trong này có một ít hạt dẻ rừng, hôm nay cháu trai ta lên núi nhặt về, cũng không biết ngươi có thích hay không, xin hãy nhận cho.”

Hoa Quyển đã lâu lắm rồi chưa ăn hạt dẻ, cô nhận lấy cái túi vải, hay lắm, thật sự rất nặng, phỏng chừng cũng phải năm cân chứ ít gì!

“Ông chú, chú đã ăn cơm chưa? Tôi nấu bát mì sợi cho chú nhé! Hôm nay ăn canh củ cải, thế nào?”

Bếp lò đang hầm lửa liu riu, cô vốn dự định để đến ngày mai sẽ ăn sáng tiếp.

“Ồ ồ, được, làm phiền quán rồi.”

Nói xong ông ta lại hối hận, mình tới để cảm ơn người ta cơ mà, sao vừa ngửi thấy mùi thơm trong quán đã thèm tiếp rồi?

Hôm nay ăn mì sợi vào phải trả bao nhiêu tiền mới hợp lý đây?