Mỗi Ngày Thu Đấu Vàng, Quán Ăn Nhỏ Nhà Ta Thông Dị Giới

Chương 2: Mì thịt bò kho tàu

Hoa Quyển quay đầu bóc một gói mì ăn liền, nhưng nghĩ đến bộ dáng mệt mỏi của ông chú, cô lại quay người đi vào nhà bếp, bật bếp từ lên quyết định nấu một suất mì ăn liền, đây chính là quy cách cao nhất của phương pháp nấu mì ăn liền.

Cô nấu nước sôi đến trạng thái sôi lăn tăn rồi đập một quả trứng gà vào, đợi trứng gà định hình và nước cũng sôi mới bỏ mì ăn liền vào nồi.

Sau khi nấu chín mì, Hoa Quyển chắt bỏ một phần nước, sau đó thêm gói gia vị của mì ăn liền vào, gói gia vị gặp nước sôi sùng sục lập tức hòa tan.

Cô dùng đũa khuấy nhẹ, một mùi thơm phức phả tới, chui thẳng vào trong khoang mũi. Hoa Quyển đổ mì ăn liền vào trong một cái bát sạch rồi bưng ra ngoài cho ông chú.

Rõ ràng ông chú đã đói lắm rồi, hai con mắt không rời khỏi cái bát trong tay Hoa Quyển, thẳng cho đến khi cái bát được đặt lên mặt bàn trước mặt ông ta.

Hoa Quyển nói: “Ông chú, mì chín rồi, ông ăn đi.”

Lúc này người kia lại chần chừ, vốn chỉ định ăn một bát mì không đơn giản nhưng không ngờ chủ quán lại bưng một bát mì sợi thơm như thế lên, bên trong còn có cả trứng chần.

Ông ta từ từ ngẩng đầu lên, bối rối nói với Hoa Quyển: “Chủ quán, ta… ta không có nhiều tiền như vậy… không ăn được sợi mì tốt như vậy đâu.”

Hình dạng sợi mì của bát mì này đặc biệt, ông ta chưa từng thấy bao giờ, nhưng mùi thơm nồng nàn này ngửi vào lại khiến người thèm rỏ dãi, chắc chắn giá không rẻ rồi!

Hoa Quyển thấy ông chú quẫn bách lại không khỏi nhớ tới ông nội mình, cô mềm lòng: “Không sao, không lấy tiền, chú cứ yên tâm ăn đi.”

“Thế không được, thế không được!” Ông chú vội vàng xua tay.

“Không sao, đằng nào cũng nấu xong mì rồi, chú không ăn là lãng phí đấy!” Nói xong, cô quay về bên cạnh quầy hàng, chừa lại không gian cho đối phương.

Ông chú cân nhắc nhiều lần rồi thở dài một tiếng, sau đó dùng bàn tay phủ đầy vết chai sạn cầm đũa lên, chậm rãi gắp mì.

Ông ta hút một hơi như đối đãi với châu báu, sợi mì nóng hổi kèm theo chút nước dùng vừa mới vào miệng đã cảm nhận được một thứ hương vị xa xỉ.

Mặn! Thơm! Ông chú đã từng được ăn món ngon như thế bao giờ. Ông ta cũng không quan tâm đến những thứ khác nữa một ăn hết miếng này đến miếng khác, hoàn toàn không thể dừng lại được, thẳng cho đến khi một sợi mì cuối cùng bị vớt lên, ông ta cầm bát uống hết sạch toàn bộ nước dùng.

Lúc lại nhìn về phía Hoa Quyển, trong ánh mắt của ông ta tràn đầy vẻ biết ơn: “Cảm ơn chủ quán, ta chưa từng ăn sợi mì nào ngon đến như vậy, chỉ là… trên người ta không đủ tiền đồng…”

Ông chú đặt hai đồng tiền lên trên mặt bàn rồi lại cúi người cầm cái gùi bên chân lên.