Bấm Ngón Tay Tính Toán, Thiên Kim Thật Huyền Học Nói Anh Sắp Xong Đời

Chương 5: Đây là tổ sư gia của tôi!

Câu trả lời của Ôn Lê nằm trong dự đoán của Hoắc Ứng Hoài.

Anh tự trách mình mấy ngày nay bận rộn công việc mà bỏ bê Ôn Lê, nên nói: "Ngày mai tôi sẽ đưa em đi ngân hàng làm thẻ, sau đó chuyển tiền tiêu vặt vào tài khoản cho em."

So với việc để Ôn Lê đi làm, Hoắc Ứng Hoài nghĩ rằng cô gái nhỏ này nên đến trường mới đúng.

Tuy nhiên thỉnh thoảng anh nghe Ôn Lê nói rằng cô chưa từng đi học bình thường ở trường, vì vậy anh cũng không vội, định qua vài ngày nữa sẽ tìm một số gia sư có uy tín đến nhà.

Lần này lời nói của Hoắc Ứng Hoài không khiến Ôn Lê quá phấn khích, ngược lại Ôn Lê có chút băn khoăn: "Sư phụ nói không công không thụ lộc, tôi không thể tùy tiện nhận tiền của người khác."

"Em đã cứu tôi, không tính là không công không thụ lộc." Hoắc Ứng Hoài dịu dàng nói.

Ôn Lê nhìn Hoắc Ứng Hoài đầy mong đợi, nhưng vẫn lắc đầu: "Anh đã trả ơn rồi."

Thấy Hoắc Ứng Hoài không hiểu, Ôn Lê nhắc nhở: "Tuy tôi đã cứu anh, nhưng anh cho tôi ở biệt thự đẹp thế này, còn giúp tôi tìm bố mẹ ruột, nên tôi không thể nhận thêm tiền của anh nữa."

Trời biết cô muốn nhận tiền tiêu vặt của Hoắc Ứng Hoài đến mức nào!

Nhưng nhân quả giữa cô và anh đã kết thúc, nếu nhận tiền thì ngược lại không tốt cho cả hai.

"Nếu anh thật sự muốn cho tôi thì cũng không phải là không được."

Ôn Lê nói xong, lấy ra một chiếc ngọc bội xỉn màu từ cổ mình, nhìn chất lượng không tốt lắm, nhưng hoa văn chạm khắc rất tinh xảo, trên miếng ngọc hình chữ nhật có khắc những hình vẽ kỳ lạ.

Hoắc Ứng Hoài không hiểu nhiều về những thứ này, nhưng anh thấy Ôn Lê quý trọng nó như vậy, trong lòng đoán rằng vật này rất quan trọng đối với cô.

Quả nhiên anh nghe Ôn Lê nói: "Đây là thứ sư phụ truyền cho tôi, tuy chỉ là một miếng ngọc chạm, nhưng trên người anh có sát khí nặng, vào lúc quan trọng nó có thể cứu mạng anh."

Nói xong, Ôn Lê vội vàng trao ngọc bội cho Hoắc Ứng Hoài.

Cô cảm thấy mình đã lời to!

Không ngờ Hoắc Ứng Hoài cầm miếng ngọc bội ấm áp trong tay, trong lòng khẽ dấy lên một chút xao động.

Có lẽ trên người Ôn Lê chỉ có mỗi miếng ngọc bội này là đáng giá, vậy mà giờ lại tặng cho anh.

Đôi mắt đen của Hoắc Ứng Hoài hơi cụp xuống, miệng thì nói: "Sao lại là ngọc chạm, con lợn này khắc sinh động như thật, trông hơi giống người."

Trông như là con lợn thành tinh.

Ôn Lê: "Đây là tổ sư gia của tôi!"

——

Không biết có phải vì hối hận chuyện hôm qua nói tổ sư gia của Ôn Lê giống lợn hay không, ngày hôm sau Hoắc Ứng Hoài đã sớm đem thẻ ngân hàng đến phòng Ôn Lê.

Ôn Lê vừa kiểm tra số dư, phát hiện trên màn hình điện thoại hiện rõ ràng một triệu!

Ôn Lê sợ đến mức suýt cầm không vững điện thoại.

Cô vội vàng chạy xuống tầng tìm Hoắc Ứng Hoài: "Sao lại nhiều thế này, có phải chuyển nhầm không?"

"Ừm?" Hoắc Ứng Hoài đang ngồi ăn sáng ở bàn ăn, thấy Ôn Lê đến còn cố ý múc cho cô một bát cháo kê để bên cạnh: "Không chuyển nhầm đâu, đây là những gì em đáng được nhận, sau này mỗi tháng đều có."

Không biết có phải ảo giác của anh không, những trước kia tối đến khi ngủ anh luôn ngủ không ngon, nhưng tối qua đeo miếng ngọc bội Ôn Lê tặng, anh đã có giấc ngủ ngon chưa từng có trong mấy năm qua.

"Nhưng mà nhiều quá!"

Cả một triệu đấy!

Tuy Ôn Lê nói vậy, nhưng khóe miệng thì không thể kìm nén được.

Có nhiều tiền thế này thì cần gì phải đi tìm việc nữa, bây giờ cô muốn lập tức, ngay lập tức đến khu CBD của thành phố A mua một cửa hiệu!

Ôn Lê muốn ra ngoài, Hoắc Ứng Hoài ăn xong cũng phải đi công ty, hai người cùng đi một xe.

Đây là lần đầu tiên Ôn Lê đến công ty của Hoắc Ứng Hoài, nhìn tòa nhà màu xanh dương cao ngất ngưởng, Ôn Lê nhìn mà ngẩn người.

"Đây là công ty của anh?!!!"

Hoắc Ứng Hoài thấy Ôn Lê ngẩng đầu nhìn đến mức sắp ngửa ra sau, khẽ đỡ gáy cô, bình thản "ừm" một tiếng.

Sau đó anh phát hiện ánh mắt Ôn Lê nhìn anh càng thêm sáng ngời, như đầy sự ngưỡng mộ.

Sau khi vào công ty, Hoắc Ứng Hoài bảo trợ lý mang đến một đĩa hoa quả và bánh ngọt, Ôn Lê vốn chỉ đi nhờ xe, nhưng khi thấy công ty của Hoắc Ứng Hoài thì không nhịn được muốn vào xem.

Cô nghĩ lát nữa mua cửa hiệu có thể tham khảo công ty của Hoắc Ứng Hoài.

Nhưng vừa thấy đĩa hoa quả và bánh ngọt thì thật sự không thể dời chân được.

Hoắc Ứng Hoài nói: "Ăn xong hãy đi."

Ôn Lê gật đầu như gà mổ thóc, rồi ngồi xuống sofa ăn bánh.

Ăn xong, Ôn Lê vỗ chiếc váy trắng trên người: "Ăn xong rồi, tôi đi trước đây."

Hoắc Ứng Hoài còn phải họp, anh cũng không hỏi Ôn Lê định đi đâu, mà chỉ nói: "Tối cùng về nhà."

Ôn Lê gật đầu.

Bây giờ cô đã là phú bà rồi, nhưng tiền xài một đồng là mất một đồng, tiền của cô phải tiêu một cách khôn ngoan.

Vì vậy vẫn nên đi xe miễn phí thì tốt hơn.

Tuy nhiên nửa tiếng sau, Hoắc Ứng Hoài họp xong trở về thì thấy Ôn Lê ngồi trên sofa như cà tím phơi sương.

"Sao em lại quay về rồi?"

Ai ngờ vừa dứt lời, ánh mắt buồn bã oán trách của Ôn Lê đã nhìn anh, sau đó thở dài một hơi: "Tôi vốn định đi mua cửa hiệu."

Tuy tạm thời chưa mở được đạo quán, nhưng cô có thể mua trước một cửa hiệu làm tiệm bán đồ cúng, đợi sau này có nhiều tiền hơn, cô sẽ xây đạo quán bên cạnh.

Nhưng ai ngờ giá nhà ở thành phố A lại đắt như vậy!

Một triệu đừng nói là tiền đặt cọc, ngay cả tiền thuê cũng không đủ!

Nghe xong lời than phiền của Ôn Lê, giọng của Hoắc Ứng Hoài vốn điềm tĩnh cũng không nhịn được cao lên mấy phần: "Em muốn mở một tiệm bán đồ cúng ở trung tâm thương mại?"

Dù còn chưa thực hiện, nhưng trong đầu Hoắc Ứng Hoài lập tức hiện lên hình ảnh một cửa hiệu đầy vàng mã và quan tài xuất hiện gần công ty.

Không chỉ không hợp với không gian xung quanh, mà còn có phần quái dị.

Nhưng vấn đề là cô gái trước mặt hoàn toàn không nhận ra vấn đề, còn đương nhiên gật đầu: "Tôi thấy lưu lượng người xung quanh rất tốt, đến lúc đó khách hàng chắc chắn sẽ đông."

Hoắc Ứng Hoài: "......"

Ôn Lê như không nhìn thấy cảm xúc trong mắt Hoắc Ứng Hoài, tiếc nuối nói: "Nhưng hiện tại tiền của tôi không đủ."

Cô vốn định đi công trường vác gạch, nhưng bây giờ xem ra hoàn toàn không được!

Dù cô không ăn không uống cũng phải mất mấy năm mới góp đủ tiền đặt cọc, ngày xây dựng đạo quán càng xa vời.

Ôn Lê càng nghĩ càng ủ rũ, cuối cùng cả người trực tiếp đổ xuống sofa.

Hoắc Ứng Hoài thầm nghĩ may mà không đủ tiền, không thì đến lúc đó anh cũng không biết phải xử lý thế nào.

Đang nghĩ, trợ lý gõ cửa văn phòng bên ngoài, đi vào nhìn thoáng qua Ôn Lê đang nằm ngửa trên sofa, sau đó thu hồi ánh mắt nói: "Sếp, bên công trường có một số vấn đề."

Ôn Lê đang nằm trên sofa tai khẽ động đậy, vội vàng ngồi dậy, lén lắng nghe xem chuyện gì.

Hoắc Ứng Hoài liếc mắt nhìn, không để ý đến cô.

"Công trường lại xảy ra chuyện gì?"

Trợ lý: "Mười phút trước có công nhân định nhảy lầu, cảnh sát và nhiều phóng viên đã đến hiện trường."

Trợ lý cũng khá đau đầu về chuyện này.

Không biết sao, từ khi tập đoàn Hoắc thị mua mảnh đất công trường đó thì liên tiếp xảy ra chuyện, ngay cả sếp Hoắc cũng gặp tai nạn ở đó.

"Sếp Hoắc, bây giờ chúng ta nên làm thế nào?"

Hoắc Ứng Hoài suy nghĩ hai giây: "Đi xem trước đã."

Nói xong, Hoắc Ứng Hoài trực tiếp đứng dậy.

Nhưng Ôn Lê lại thấy Hoắc Ứng Hoài vốn đầy sát khí, trên người bỗng xuất hiện thêm một chút màu đỏ máu.

Nhìn kỹ lại thì đúng là điềm đại hung.

Ôn Lê đứng dậy khỏi sofa: "Hoắc Ứng Hoài, anh không thể đến công trường!"