Yêu Anh, Kẻ Thù Của Tôi

Chương 2

5

Kế hoạch của tôi rất đơn giản.

Trở thành "bạch nguyệt quang" của Cố Thì Diễn, sau đó giấu kín thân phận và tự tay đánh bại hắn.

Đợi đến khi thế giới của hắn chỉ còn lại "bạch nguyệt quang" mà hắn không thể quên, tôi sẽ tiết lộ thân phận thật, khiến hắn sụp đổ hoàn toàn về mặt tinh thần.

Tôi hưng phấn đến không kìm được, thậm chí có thể tưởng tượng ra cảnh tượng đó…

Nhiều năm sau, Cố Thì Diễn sẽ bị tôi làm cho tán gia bại sản, nghèo khó và khốn cùng lang thang trên phố.

Nhưng trong lòng hắn vẫn không ngừng nhớ về chỗ dựa tinh thần duy nhất của mình, người mà hắn không thể quên, chính là "bạch nguyệt quang".

Lúc đó, tôi sẽ xuất hiện, lộ ra tín vật.

Tiến sát bên tai hắn, thì thầm như một con quỷ:

"Vừa rồi, có phải cậu đang nghĩ đến tôi không?"

...

Thật là một kế hoạch trả thù hoàn hảo.

Kiếp này, tôi nhất định sẽ khiến hắn sống không bằng chết!

6

Mang theo sự chấp niệm này, tôi đã xuyên không.

Khi tôi đến khu nhà họ Cố, Cố Thì Diễn đang bị các anh trai của hắn áp đầu xuống đánh đập, bắt nạt.

Hệ thống nói rằng trong cuốn tiểu thuyết ngôn tình não tàn này, không có khái niệm về luật pháp.

Vì vậy, không có ai báo cảnh sát, mà còn có rất nhiều người đứng xung quanh xem kịch.

Tôi liếc nhìn tấm biển trăm năm của nhà họ Cố.

Hừm.

Hóa ra cái gọi là chính trực thanh liêm cũng chỉ có vậy mà thôi.

"Chúng mày, đánh đủ chưa?"

Trước khi Cố Thì Diễn bị đánh chết, tôi đã thay nữ chính xuất hiện.

Hệ thống đã khéo léo chặn nữ chính lại ở ngoài ngõ nhỏ.

Tôi xuyên không với thân thể của một người thanh niên 24 tuổi.

Vì vậy, trong đám trẻ con này, so với đứa lớn nhất cũng chỉ 15 tuổi, trông tôi khá là có uy lực.

Chúng dừng tay lại, nhìn tôi và hỏi tôi là ai.

"Chuyện riêng của nhà họ Cố, người ngoài không được can thiệp!"

"Không hổ danh là người có học, bắt nạt cũng phải làm cho thật văn vẻ."

Tôi ngồi xuống kiểm tra vết thương trên người Cố Thì Diễn, nhưng bị hắn cố chấp hất ra:

"Đừng chạm vào tôi."

Ôi chao, vẫn kiêu ngạo như ngày nào!

Nếu không phải vì kế hoạch, tôi thật muốn cầm thước mà quất vào mông hắn.

Nhưng đáng tiếc, tôi không làm vậy.

Tôi chỉ tiện tay lấy ra một con dao nhỏ, phô bày lưỡi dao sắc bén.

Tôi dùng nó để nâng cằm thằng nhóc cầm đầu lên.

"Dù mày là anh nó hay là ông chú của nó.

Thì từ hôm nay Cố Thì Diễn, do tao bảo kê."

7

Hệ thống bảo câu thoại của tôi quá trẻ trâu.

Tôi bĩu môi: "Có trẻ trâu bằng mấy câu thoại của tên bệnh kiều trong sách không?"

Hệ thống lắc đầu lia lịa.

Sau khi dễ dàng cứu được Cố Thì Diễn, tôi mới biết được nguyên nhân của sự việc.

Hóa ra đám con nhà thế gia này ganh ghét, không chịu nổi việc Cố Thì Diễn luôn nổi bật, được chú ý.

Vậy nên chúng bịa ra một lý do để bắt nạt hắn.

Nhà họ Cố có bảy đứa con, năm đứa là con cùng cha khác mẹ.

Nhưng chỉ cần vào trong khu nhà, tất cả đều phải gọi mẹ của anh cả là "mẹ".

Chỉ duy nhất Cố Thì Diễn, đứa nhỏ nhất, là không chịu.

Thế là anh cả dẫn theo mấy đứa em, thay nhau "dạy dỗ" hắn.

Không cho hắn được ngồi ăn chung, mỗi lần tan học làm xong việc còn bị đánh đập tàn nhẫn.

Cố Thì Diễn vừa mới quay về nhà họ Cố, ông bố chẳng mấy để tâm đến hắn, chỉ làm ngơ và dặn:

"Đừng để nó chết là được."

Thật nực cười.

Mở cửa ra là một gia tộc trăm năm được người người tôn kính, nhưng đóng cửa vào lại là một hệ thống gia đình phong kiến thối nát.

"Không ngờ vẻ ngoài của cậu bóng bẩy, mà hồi nhỏ hoàn cảnh cũng chẳng khá hơn tôi là bao!"

Tôi tiện tay mua một túi quýt, ném một quả cho Cố Thì Diễn.

Mặt hắn đen như đáy nồi, từ nhỏ đã là một tên mặt lạnh không biểu cảm.

“Anh là ai? Tôi không cần đồ của anh."

Nhớ đến việc hắn sau này cực kỳ sợ đồng tính, tôi buột miệng: "Tôi là vợ cậu."

Cố Thì Diễn nhỏ khựng lại, mặt càng lúc càng đen, cuối cùng lộ ra một biểu cảm không thể diễn tả nổi.

Như thể vừa nuốt phải một đống phân vậy.

Tôi không nhịn được, ôm bụng cười ngặt nghẽo.

Sớm biết hắn sợ đồng tính như vậy, kiếp trước tôi đã làm cho hắn ghê tởm sớm hơn rồi.

Dù sao thì, tôi vốn là người không biết xấu hổ, vì mục đích mà không từ thủ đoạn.

Cười đến đau cả bụng, tôi cúi người ghé sát tai hắn.

"Chồng yêu ~ thích vợ tương lai của cậu không?

Chồng ơi, nói gì đi chứ chồng!"

"…"

Cuối cùng, tôi đã thành công làm Cố Thì Diễn nhỏ ghê tởm đến phát hoảng.