Cực Độ Chiếm Hữu

Chương 2

Người đàn ông này quả nhiên lớn lên rất đẹp, mặt mày như điêu khắc, sống mũi thẳng tắp, đôi mắt sâu thẳm như đại dương. Trên vầng trán cao rộng của hắn là vài sợi tóc mái được tạo kiểu chỉn chu, biểu cảm trên khuôn mặt vừa lạnh lùng vừa nghiêm khắc, khiến người ta vừa nhìn thấy đã vô thức nhũn cả chân.

Ninh Nhu chỉ nhìn thoáng qua một cái thì đoán là hắn khoảng tầm 30 tuổi, chiều cao khoảng 1m85, dáng người thon dài được bao trọn trong bộ tây trang đắt tiền được cắt may vô cùng tinh tế.

Người đàn ông này đúng là có bề ngoài có một không hai, nhưng mà cũng không đến nỗi làm cho một đám nhân viên nữ mê như điếu đổ thế chứ?

Ninh Nhu có chút mù mặt, không đánh giá được nhan sắc của người khác mấy, hơn nữa cô lại quên mất thân phận đại boss cao sang quyền quý của hắn. Người vừa đẹp vừa có địa vị, ai mà lại không mê cho được?

Như thể ánh mắt của Ninh nhu dừng lại quá lâu khiến cho Phong Dật Thần chú ý. Hắn nghiêng đầu qua, nhìn thẳng về phía cô. Phải đến lúc này Ninh Nhu mới nhìn thấy rõ, một nốt ruồi son mỹ lệ tô điểm cho khoé mắt hẹp dài của hắn.

Chỉ một chi tiết nhỏ nhưng chẳng khác nào một nét chấm phá tuyệt diệu khiến cho bức tranh vốn đã đẹp lại càng thêm xuất sắc gấp trăm lần.

Chỉ trong nháy mắt khi hai ánh nhìn của bọn họ chạm nhau, Ninh Nhu gần như nghẹt thở.

Ánh mắt của người đàn ông này phải miêu tả như thế nào đây? Sắc bén như dao, tựa như một mũi tên có thể xuyên thẳng vào tâm hồn người ta. Cái nhìn của hắn vô cùng có tính xâm lược, như một con dã thú nhìn trúng con mồi, khiến Ninh Nhu suýt thì sợ đến nhũn chân.

Cô nhịn không được hít một ngụm khí lạnh, hai chân có chút run rẩy đứng không vững, phải hơi tựa vào bức tường sau lưng mới ổn định tư thế được.

Cũng may là Phong Dật Thần rất nhanh đã rời ánh mắt đi, bước về phía trước vài bước. Hắn nghiêng đầu không biết ra lệnh gì đó cho cấp dưới, đối phương gật đầu, sau đó đột nhiên nhìn thoáng qua chỗ Ninh Nhu đang đứng.

Thời gian thị sát của Phong tổng trôi qua trong nháy mắt, hắn cũng không ở lại đây lâu, từ lúc bước vào đại sảnh đến lúc vào văn phòng giám đốc kiểm tra chỉ kéo dài khoảng hai mươi phút.

Tuy rằng không nghe được tin tức gì, nhưng không biết lý do vì sao mà Ninh Nhu chỉ cần nhớ đến ánh mắt của đối phương là cô đã thấy rùng mình, trong lòng tràn ngập cảm giác bất an.

Ngày hôm sau là cuối tuần, khi Ninh Nhu đang ở trong phòng trọ của mình thoải mái cày phim thì đột nhiên nhận được một bưu kiện gửi tận tới nhà.

Trong nháy mắt, sự bất an khi đó lại ùa lên.