Giang Yển căng óc suy nghĩ đến mệt lả, tưởng chừng như không thể đứng thẳng được nữa, suýt ngã nhào về phía trước đổ vào đùi Cố Thương. Hắn chỉ mong hình phạt này mau chóng kết thúc, "Có phải vì Thành Khâm và những người khác phản đối anh không?"
"Sai." Cố Thương trừng mắt nhìn hắn, dường như nếu trả lời sai thêm một lần nữa sẽ giơ tay lên ngay. Xem ra sự kiên nhẫn của anh cũng chỉ có thế, đến đây là hết.
Toàn bộ trọng lượng cơ thể đè lên mắt cá chân, Giang Yển cố gắng chịu đựng, gần như phải nghiến răng, may mà từ đầu hắn đã thuận theo, giờ chỉ còn một đáp án cuối cùng, "Vì tôi, vì tôi đã không đứng ra giải vây cho anh phải không?"
"Tôi không quan tâm người khác nghĩ gì," Cố Thương đổi chân, "Nhưng tôi muốn thứ thuộc về tôi phải toàn tâm toàn ý, còn cậu thì để mặc tôi bị đồng đội cậu hiểu lầm."
Giang Yển đã hiểu ra, hắn lảo đảo, "... Xin lỗi."
Cố Thương tỏ vẻ thông cảm: "Chân đau không?"
Giang Yển hơi cong người, "Vâng..."
"Vậy đổi chỗ khác để đau," Cố Thương nói, "Cởϊ qυầи ra."
Giang Yển đang tập trung toàn bộ tâm trí để chống chọi với trọng lực, nên không kịp suy nghĩ nhiều về nửa câu đầu tiên, chỉ theo bản năng làm theo mệnh lệnh. Vì chân Cố Thương vẫn đang đạp lên đùi phải của hắn, nên hắn chỉ có thể vòng qua, vươn tay ôm lấy cẳng chân Cố Thương.
Màu đen, phía trên có một vòng chữ in trắng của nhãn hiệu nào đó.
Giang Yển còn chưa kịp đặt tay ra sau lưng, một cơn đau dữ dội bất ngờ quét qua não, hắn kêu lên thảm thiết một tiếng "A", trước mắt trống rỗng, cuối cùng không thể giữ được tư thế mà ngã về phía trước, trán tựa vào đầu gối Cố Thương.
Giày da của Cố Thương vẫn đang nghiến lên.
Giang Yển hít vào một hơi, ước chừng bất động để lấy lại tinh thần mất vài phút, khi ngẩng mắt lên, hắn phát hiện Cố Thương đang giơ điện thoại lên chụp ảnh.
Giang Yển lập tức căng thẳng, vươn tay định giật lấy, "Đừng chụp."
Cố Thương dùng mũi chân ấn mạnh, né tránh.
"Ưʍ..." Giang Yển lại cúi đầu xuống, ôm lấy chân Cố Thương.
Tay phải Cố Thương cầm điện thoại, tay trái trước tiên xoa xoa vành tai đỏ ửng của Giang Yển, rồi luồn vào cổ áo, dùng chút lực kéo ra ngoài, hai nút áo trên cùng bung ra, để lộ xương quai xanh căng thẳng.
Anh còn đá đá hắn, "Đứng lên, cho tôi xem."
"Không muốn," Giang Yển nói khẽ, "Sao anh lại có sở thích kiểu này chứ..."
Cố Thương nghe vậy không hề tức giận, với anh, câu nói này nghe chẳng khác nào làm nũng, "Anh đây muốn dùng không chỉ mỗi thủ đoạn này với cậu."
"..."
"Nhanh lên," Cố Thương bắt đầu mất kiên nhẫn, "Đừng để tôi phải nói lần thứ ba."
Giang Yển nhắm mắt lại, đành chấp nhận.
"Thắt lưng thẳng quá, chẳng thấy gì cả." Cố Thương nói, ngắm nghía một lúc rồi đưa ra yêu cầu, vén áo sơ mi lên nhét vào miệng Giang Yển, "Cắn đi."
*
Một lúc lâu sau, Giang Yển buông tay ra, thở hổn hển có phần thất thần, trong lòng nghĩ thầm mình thật sự xong rồi, cả clip nóng cũng có luôn.
"Ngoan lắm." Cố Thương khen như đang khen một đứa trẻ, rồi hờ hững ném điện thoại sang một bên, ngồi hẳn lên người Giang Yển.
Giang Yển vẫn giữ nguyên tư thế cũ, chân vẫn đang quỳ, phần mũi giày thể thao đã bị đè đến lõm sâu. Trọng lượng đột ngột đè lên khiến hắn suýt ngã chúi về phía trước, làm Cố Thương ngã theo.
Đùi không vững, Cố Thương lại chẳng thèm chống người, cả người trượt về phía sau, Giang Yển theo bản năng ôm chặt, phải dùng hết sức mới không để Cố Thương trượt xuống.
Rõ ràng là một công tử quý phái, vậy mà mở miệng lại như du côn lưu manh, Cố Thương cười nhạo hắn: "Qυầи ɭóŧ còn chưa mặc cho tử tế, sao đã ôm người ta rồi?"
Giang Yển nhất thời không đoán được Cố Thương đang nghiêm túc hay đùa giỡn.
Thấy bàn tay đang siết chặt eo mình có dấu hiệu nới lỏng, Cố Thương lạnh mặt: "Cứ thử làm tôi ngã xuống đất xem."
Giang Yển đành phải ôm chặt hơn, hắn bị mùi nước hoa dễ chịu bao quanh, vừa lạnh lẽo vừa ngọt ngào, như mùi gỗ thông, lại như hương dâu tằm, là mùi hương mà hắn chưa từng ngửi thấy bao giờ.
Hắn những năm qua chỉ toàn ngửi mùi mồ hôi của đàn ông, giờ được ôm chút hương thơm mềm mại trong lòng khiến hắn cảm thấy thật hiếm có.
Hắn nghĩ, nếu Cố Thương không sinh ra đẹp đến thế, có lẽ lúc đó hắn thà để tòa nhà kia bị đổ sập chứ cũng không ký vào bản hợp đồng bán thân này.
Cố Thương vòng tay quanh cổ Giang Yển, cắn vào xương hàm sắc nét: "Có muốn phần thưởng không?"
Cắn xong lại liếʍ, Giang Yển nhắm chặt mắt, cố gắng phớt lờ những cái liếʍ như mèo con kia, nhưng phản ứng sinh lý vẫn khó lòng che giấu, vừa đau phía trước, vừa đau gót chân.
Hai người họ làm chuyện ấy nhiều lần, nhưng ôm nhau khi còn nguyên quần áo thế này lại là lần đầu tiên.
Nếu cái này tính là ôm.
Giang Yển bị kɧıêυ ҡɧí©ɧ đến dữ dội, mùi nước hoa làm hắn choáng váng, không nhịn được nghiêng đầu định hôn vào cổ Cố Thương.
Gáy lại một lần nữa bị kéo lại, Cố Thương nói: "Không được."
Đuôi mắt Giang Yển đỏ lên, hắn vùi mặt vào vai Cố Thương, sống mũi cao thẳng chạm vào vest, gân xanh nổi lên ở cổ, nhịn đến khổ sở.
Cố Thương cảm thấy như mình cũng bị chọc đau, nhưng vẫn cố kéo mặt Giang Yển lên, muốn nhìn biểu cảm khó chịu kìm nén của đối phương.
Kìm nén, Cố Thương nghĩ, đây thật là một từ gợi cảm.
Không làm chuyện ấy, trêu chọc chú cún cũng rất thú vị.
Cuối cùng, khi đã ngắm đủ, anh đại phát từ bi: "Hôn đi."
Vừa dứt lời, Giang Yển đã cắn mạnh vào cổ Cố Thương, hung dữ, trong lòng hận không thể cắn xuống một miếng thịt.
Cố Thương bị kẹp giữa Giang Yển và sofa, eo treo lơ lửng, bàn tay trên mông danh nghĩa là đỡ không cho anh rơi, thực tế lại không thành thật chút nào.
Có lẽ cảm thấy tư thế nguy hiểm, anh lại cười, nhẹ nhàng như mây gió, thậm chí còn thành thục, anh lỏng cà vạt ra, để nó treo lửng lơ trên cổ, rồi cởi từng cúc áo, từng cái một.
Anh ôm đầu Giang Yển, mặc người sau vừa cắn vừa liếʍ.
Cả hai đều không đợi được đến khách sạn, Cố Thương nói: "Cửa bên phải, trong đó có giường."
Giang Yển trực tiếp bế người lên, thô lỗ đá tung cửa, quăng Cố Thương lên giường, kéo áo sơ mi định rút ra khỏi quần, lại cảm thấy một lực cản.
"Còn có kẹp áo..." Cố Thương kêu lên một tiếng, chân trái đạp lên vai Giang Yển, thở dốc: "Cậu giúp tôi tháo đi."
Trong phòng ngủ không bật đèn, chỉ thấy hai bóng dáng chuyển động dồn dập.