Niên Thiếu Thành Danh

Chương 17: Lạnh nhạt

Xung quanh như có thứ gì đó đang nhìn chằm chằm anh, anh càng sợ càng run rẩy dữ dội.

Lại qua không biết bao lâu, tay chân anh đã có thể cử động, nhưng vẫn không thể phát ra tiếng, anh vỗ "bốp" một cái vào tường.

"Lách cách" một tiếng, phòng sáng lên, chẳng có gì cả.

Cố Thương xuống giường, chân còn mềm nhũn, suýt ngã nhào xuống thảm, người anh ướt lạnh một mảnh, toàn là mồ hôi lạnh.

Tất cả đèn trong phòng đều được bật sáng, trong vòng vây của ánh sáng, anh mới dần bình tĩnh lại, anh ngồi bên cửa sổ sát đất, nhìn ánh đèn bên ngoài sáng như sao trời. Áo ngủ dính sát vào lưng, thân hình trông càng thêm gầy gò, gáy trắng ngần cúi xuống, lấp lánh những giọt mồ hôi.

Đêm nay chắc ngủ không được.

Nhưng rồi không biết sao, anh lại mơ màng thϊếp đi bên cửa kính.

Lần nữa tỉnh dậy, anh cuộn tròn dựa sát vào góc tường, ngoài cửa sổ trời đã sáng bạch, khi anh mở mắt suýt bị ánh nắng chói chang, xa xa trên đường cao tốc xe cộ qua lại, có lẽ ban ngày cho anh cảm giác an toàn, trái tim Cố Thương chợt thả lỏng.

Người dính nhớp khó chịu, chỗ khăn trải giường thấm mồ hôi lạnh vẫn chưa khô, anh đi tắm một cái, khi dòng nước ấm áp không ngừng đổ xuống người, anh mới cảm thấy trở về thực tại.

*

Từ nước ngoài về, Cố Nghiệp Sơn cho anh nghỉ, anh mặc quần đùi, chân phải gác lên sô pha đung đưa, mu bàn chân cọ xát tấm thảm lông cừu mềm mại. Không có thư ký thúc giục đi làm, cũng chẳng có công vụ cần xử lý gấp, anh lại có chút không biết làm gì.

Đang lúc anh tìm một bộ phim, điện thoại reo lên, là Phương Tuy.

Lần này Cố Thương không cần suy nghĩ người kia là ai, "Cố tổng, anh đang làm gì thế?"

Cố Thương gác một chân lên sô pha, "Có chuyện gì?"

Thấy Cố Thương không hứng thú nói chuyện phiếm, Phương Tuy đi thẳng vào vấn đề, giọng ủy khuất: "Cố tổng anh có rảnh không? Em đang tham gia một show tổng hợp, em bị bắt nạt."

Cố Thương "Ừm" một tiếng, kê gối sau lưng, bấm nút phát video, rồi kéo rèm lên nửa.

"Anh đến giúp em chống đỡ chút được không?"

Cố Thương dứt khoát: "Không rảnh."

Tuy tính Cố Thương không tốt, nhưng đối với mấy em út, kiên nhẫn vẫn có thêm chút, giống như đối với thú cưng làm nũng với mình vậy.

Thấy sắp cúp máy, đối phương nóng nảy: "Thật đấy, đạo diễn ở đây cứ làm khó em! Ngay cả một nhóm mới debut của SKS cũng ném cho em ánh mắt khinh thường..."

Trong giới giải trí hiện nay công ty giải trí mọc lên không ngừng, theo sự phát triển, chỉ còn ba đại công ty độc tôn. Công ty lớn sinh ra, mọi người cũng sẽ tự nhiên kính nể hơn, mà Phương Tuy đúng là đến từ một trong ba đại - bộ phận diễn viên của BM.

Cố Thương khựng lại, ông chủ SKS là bạn anh, theo anh biết, mới debut cũng chỉ có một nhóm, Giang Yển ở nhóm đó. Anh không hiểu sao có chút hứng thú, "Ném ánh mắt khinh thường?"

Phương Tuy nói: "Cửa WC, cậu ta ra em vào, vô ý đυ.ng phải, em theo phản xạ xin lỗi, cái họ Giang đó cho em một cái liếc mắt lạnh! Rồi không thèm ngoái đầu bỏ đi luôn!"

Trong đầu Cố Thương lập tức hiện ra khuôn mặt ngũ quan sắc sảo của Giang Yển, lúc mặt không biểu cảm đúng là lạnh thấu xương, anh nói: "Địa chỉ."

Phương Tuy vui sướиɠ như chết được.

*

Hai mươi phút sau, Cố Thương đến một phòng phát sóng, anh được phép vào từ cửa sau. Chương trình ghi hình trước, trên đài ba MC, chín khách mời, dưới đài ngồi kín, ước chừng 500 người.

Cố Thương đứng ở cuối phòng khán giả, nhân viên bê ghế lại nhưng bị anh xua tay từ chối.

Có lẽ đã quay được nửa chương trình, tiết mục tiếp theo là chơi trò chơi, chia làm bốn đội, MC một đội, nhóm nhạc nam nữ một đội, Phương Tuy cùng một diễn viên khác một đội, nhóm A năm người một đội.

Từ đây đã có thể nhìn ra, khách mời hôm nay đều không nổi tiếng, nếu không đã không cần nhiều người cùng xuất hiện như vậy.

MC: "Khán giả dưới đài ủng hộ đội nào thì vỗ tay nhiệt liệt cho đội đó nhé! Đội MC chúng tôi!"

Mọi người dưới đài nể tình vỗ tay.

"Đội diễn viên!"

Phương Tuy bước ra khỏi hàng, giơ tay làm hình trái tim về phía khán giả, nhiều cô gái hào hứng giơ banner đứng dậy, hét lên chói tai.

"Đội Trùng Phi!"

Cũng có vài fan âm nhạc giơ tay vỗ tay.

"Đội A!"

Mấy người đều giơ tay chào hỏi, Tống Kỳ Đình cười đặc biệt rạng rỡ.

Âm thanh đột nhiên im bặt, không có lấy một fan xuất hiện, khán giả dưới đài đều không biết họ là ai, từ khi bắt đầu ghi hình đến giờ, lần đầu tiên phòng thu im ắng đến thế.

Mấy người thu tay về, khổ sở nhưng không thể biểu lộ trên sân khấu, Thành Khâm cười cười, Giang Yển cụp mắt, lại đưa tầm mắt về phía sân khấu, chỉ còn Tống Kỳ Đình vẫn còn chút chưa từ bỏ ý định.

Rồi sau đó, tay Tống Kỳ Đình cũng buông xuống.

MC ra hiệu tạm dừng, nói thẳng: "Cut! Đoạn này cắt đi! Quay lại!" Tiếp theo cũng chẳng có bất kỳ lời an ủi hay cứu vãn nào, mặc kệ Giang Yển và các bạn xấu hổ trên sân khấu.

Show bỏ đi này, có gì hay ho, Cố Thương chậm rãi "tch" một tiếng.

Quay lặp lại tạm dừng sửa chữa, thời gian khá lâu, đoàn làm show thường sẽ sắp xếp nửa giờ nghỉ giải lao.

Các khách mời tự về phòng nghỉ, MC xác nhận lại quy trình và kịch bản tiếp theo, khán giả đi toilet.

Cố Thương được dẫn vào hậu trường, người biết thân phận anh đều cúi đầu gọi một tiếng "Cố tổng", người không biết cũng không dám quấy rầy tùy tiện, khí chất và trang phục của Cố Thương đều toát lên vẻ quý phái, nhìn là biết không phải người bình thường.

Anh vốn định đến chỗ Phương Tuy trước, nào ngờ vừa hay như thế, qua hai ba người, anh thấy Giang Yển đi ra ngoài.

Cố Thương ra hiệu nhân viên không cần đi theo.