Ý nghĩ vừa dứt thì có điện thoại đến số riêng của anh, màn hình hiển thị "Phương Tuy".
Số điện thoại cá nhân này chỉ có vài người biết, Cố Thương nghĩ một lúc mới nhớ ra tên và mặt - một cậu nhóc miệng lưỡi khá khéo, anh đã chuyển cho cậu ta.
"Anh!" Giọng Phương Tuy trong trẻo, "Em muốn mua bộ máy tính mới, được không ạ?"
"Bao nhiêu tiền?"
"Mười vạn ạ, phải nhập từ nước ngoài về, được không anh? Em thích lắm, xin anh đi mà."
Đúng là độ tuổi mê game, Cố Thương "Ừm" một tiếng: "Mua đi."
Cuộc điện thoại ngắn không ảnh hưởng đến câu chuyện của họ, "28 lần?"
Giang Yển không nghe được đầu dây bên kia nói gì, hắn ngượng ngùng: "Anh cho tôi ba vạn, tôi tính một lần một nghìn, đã ngủ hai lần, nên còn 28 lần."
Giang Yển thấy thực ra không nên tính kiểu này, hắn nên giảm giá chút, bởi vì không chỉ rất sướиɠ mà còn cảm thấy đặc biệt vui vẻ.
“Cố Thương đẹp trai quá.”
Đẹp đến mức Giang Yển không thể nào giận nổi khuôn mặt này, sáu phần kiên nhẫn có thể kéo dài thành mười hai phần.
Nghe được lời khen, người được khen tựa trán cười khẽ, tay vuốt ve khắp ngực Giang Yển.
Đột nhiên, không có báo trước, anh lạnh mặt, như thể bị xúc phạm bởi một câu nào đó, giọng điệu trở nên nguy hiểm: "Cậu biết cậu không có lựa chọn mà, cậu nghĩ gì vậy? Coi tôi là người rải tiền như rác à?"
Giang Yển cứng đờ.
Giây tiếp theo, nét mặt Cố Thương lại dãn ra, môi mắt mang cười, anh bóp bóp cơ bắp săn chắc của Giang Yển: "Sao sợ thế? Làm tôi vui vẻ một chút, không chừng tôi sẽ đồng ý mà chẳng cần gì đâu?"
Giang Yển phát hiện Cố Thương thật sự rất thích trêu chọc người khác, thích nhìn người ta hoảng sợ.
"Chẳng cần gì..." Giang Yển cố gắng bỏ qua cảm giác ngứa ngáy khác thường trên cơ thể, hắn nhai từng chữ: "Có nghĩa là sao?"
Cố Thương tùy ý như thể đó chỉ là vài đồng tiền lẻ: "Những gì trong hợp đồng cậu đều có, mỗi tháng cũng không cần trả tiền cho tôi, còn tôi, bỏ ra gấp năm lần tiền để mua cậu, thế nào?"
Bánh trên trời rơi xuống quá nhanh, khiến Giang Yển choáng váng, hắn khiêm tốn hỏi: "Vậy tôi phải làm sao để anh vui?"
Cố Thương vỗ vỗ chỗ giữa hai chân trên sofa.
Giang Yển đối diện với anh nửa giây, thấy vẻ mặt Cố Thương không giống đùa, hắn nghiến chặt hàm, khó khăn lắm mới tỉnh táo, nhắc nhở: "Đây là văn phòng."
Cố Thương thò tay vào cổ áo Giang Yển, chuyển sang vuốt ve môi dưới hơi khô của hắn, anh thờ ơ nói: "Ừm, văn phòng của tôi, đẹp không?"
Áo thun của Giang Yển rất rộng, nhưng vạt áo vẫn không thể che được sự khác thường. Hắn nắm lấy cổ tay Cố Thương, ngón tay kia đã luồn vào miệng hắn, chạm vào răng nanh nhọn.
Đây là nơi làm việc, bên ngoài toàn là người, làm sao có thể...
Cố Thương nghiêng người qua, vỗ vỗ mặt hắn: "Nhanh lên, muốn chết à?"
Suốt quá trình Giang Yển run rẩy trong lòng, hễ bên ngoài có tiếng bước chân là cả người như mèo bị dọa, trân trân nhìn chằm chằm cánh cửa.
Cố Thương bình phẩm: "Gan nhỏ quá."
Xong việc, Cố Thương nằm trên người Giang Yển, tối qua anh ngủ không ngon, giờ có vẻ buồn ngủ díp mắt, anh nhắm mắt lại, vẫn không quên đe dọa: "Nếu cậu đắt giá thế, thì càng phải nghe lời... Không thì lúc tôi thấy cậu không đáng giá nữa, sẽ vứt bỏ cả bốn đứa bạn của cậu đấy."
Giang Yển đang giúp anh cài lại từng chiếc cúc áo tản ra, không nói gì.
Tiếng gõ cửa đúng lúc vang lên, ba tiếng gõ đều đặn, Cố Thương chưa kịp lên tiếng, ngực và mặt đã bị một thứ nặng nề đè xuống, che đi tầm nhìn.
Áo vest của anh.
"Cố tổng," thư ký bên ngoài công việc theo phép tắc nói: "Cậu Lâm đã hẹn với ngài lúc ba giờ đang ở dưới lầu."
Cố Thương nói: "Bảo anh ta lên."
Giang Yển mới phản ứng lại, không có chỉ thị của Cố Thương, ai dám tự tiện vào?
Hắn cúi đầu, người đằng sau đang cười ngâm ngâm nhìn hắn, còn khẽ nhướng mày, nốt ruồi đen nhỏ cũng theo đó nhảy lên, biểu cảm rõ ràng là đang chế giễu người khác.
Chắc chắn Cố Thương lại gắn mác "nhát như chuột" lên người hắn, Giang Yển không còn sức giải thích, hắn rất muốn nói trong số những người anh quen biết, hắn đã là người can đảm nhất rồi.
Cố Thương thật sự thấy Giang Yển lúc căng thẳng rất thú vị, phản ứng cũng hấp dẫn, khóe miệng sẽ hơi cong xuống, dưới môi dưới sẽ tạo thành một vết lõm nhỏ, khiến anh rất muốn...chạm vào lúc làʍ t̠ìиɦ.
Anh ngủ với nhiều người như vậy, gặp tình huống này, không thì thờ ơ, không thì che giấu bản thân.
Những người tình kia đều khôn ngoan quá, một là biết đây là địa bàn của đại gia nên không ai dám vào; hai là vạn nhất có người vào thật, người chịu ảnh hưởng xấu cũng không phải đại gia.
À đúng rồi, là che mặt.
Giang Yển thật sự là người đầu tiên ném quần áo che chắn cho anh.
Từ cuối hành lang truyền đến tiếng thang máy đóng mở, Giang Yển đỡ Cố Thương ngồi thẳng dậy, đứng lên: "Có người đến, tôi đi trước."
Cố Thương vẫn lười biếng tựa vào sofa: "Tôi cho phép cậu đi đâu?"
Giang Yển đành phải đứng yên tại chỗ chờ lệnh từ người bao nuôi.
Cố Thương bỗng thấy hứng thú, anh dùng cằm chỉ chỉ chiếc bàn lớn giữa văn phòng.
Dù Giang Yển có ngây thơ đến đâu cũng là người xem phim người lớn, trên mặt hắn đầy vẻ từ chối, nhưng lại không dám đắc tội Cố Thương: "Tôi … tôi còn việc, muốn đi trước."
Sắc mặt Cố Thương thay đổi trong nháy mắt, giọng anh trầm xuống: "Không được."
Giang Yển: "Sẽ bị phát hiện mất."