Cô bắt đầu ra ngoài làm đủ loại việc lặt vặt để kiếm sống.
Năm nay, cô vừa tròn mười lăm tuổi, đang sống trong một căn phòng trọ nhỏ.
Căn phòng cũ kỹ, nằm trong khu làng thành thị xuống cấp. Diện tích chỉ khoảng hơn ba mươi mét vuông.
Phòng cô thuê nằm dưới tầng hầm, không có cửa sổ, nhưng tiền thuê khá rẻ.
Đèn trong hành lang đã hỏng từ lâu.
Trong bóng tối, Vị Sơ lục tìm chìa khóa, nhanh chóng và thành thạo tra đúng vào ổ.
Tấm cửa gỗ mỏng kêu lên tiếng ""két"", âm thanh khô khốc như một chiếc ống bễ cũ kỹ.
""Meo.""
Một cái bóng nhỏ lướt qua khe cửa.
Vị Sơ nhíu mày, đóng cửa lại, rồi bật đèn lên.
Trên bàn, một sinh vật bé nhỏ phủ lông mềm mại đang ngồi ngay ngắn.
Đôi mắt xanh như bầu trời đầy sao lặng lẽ nhìn cô chằm chằm.
Chóp mũi và đôi tai phủ một lớp lông đen như vừa lăn qua hầm mỏ, nom như một chú công nhân mỏ tí hon.
Phần còn lại của cơ thể nó, toàn bộ đều trắng như tuyết.
Dưới ánh đèn, lớp lông bông xù dường như phát ra một thứ ánh sáng nhè nhẹ.
Dáng ngồi của nó kiêu ngạo cực kỳ, như một linh hồn huyền bí giữa ánh sáng.
""Meo?"" Vị Sơ nhướn mày, nhìn kích thước của nó...
"Mèo, mày đến đây làm gì?"
Giọng cô bình thản, chỉ ngẩn người một chút rồi nhanh chóng cởi giày, thay dép.
Cô mang túi nylon bước về phía bếp như thể sự xuất hiện của con mèo chẳng có gì bất thường.
Lúc này, đến lượt chú mèo kiêu ngạo trên bàn sững người.
Nó quay đầu lại, nhìn bóng dáng bận rộn của Vị Sơ, định mở miệng nói gì đó.
Chợt nghe một tiếng "Cạch"", một chiếc đĩa được đặt ngay trước mặt.
"Ăn đi."
Vị Sơ ngồi xuống phía đối diện, cầm một cuốn sách lên đọc.
"Ăn xong thì rời khỏi đây, tao không đủ khả năng nuôi mèo. Hiểu không?"
Giọng nói cô rất nhẹ nhàng.
Thực ra, chỉ là vì đã quen sống một mình, thỉnh thoảng độc thoại cũng trở thành thói quen. Cô không mong đợi sẽ nhận được bất kỳ phản hồi nào.
Ai ngờ, chú mèo cúi xuống ăn một miếng, sau đó lại ngẩng đầu đầy kiêu ngạo:
"Ta không cần ngươi nuôi!"
Vị Sơ ngớ người.
Cô đặt cuốn sách xuống.
Không nghe nhầm chứ?
Com mèo vừa mới... nói chuyện?
Không không, con người không nên tin vào những chuyện kỳ lạ.
Chắc chắn là ảo giác thôi.
Cô liền chộp lấy chú mèo nhỏ, nắm gọn thành một cục lông, mở cửa phòng ra, ném thẳng ra ngoài hành lang.
"Vèo, bụp!""
Đóng cửa lại, thế giới lập tức trở nên yên tĩnh.
Ừm, đúng là ảo giác rồi.
Vị Sơ hài lòng gật đầu, tiếp tục cầm sách lên đọc.
""Này! Này! Cô quá đáng rồi! Cô vừa coi vị đại nhân hệ thống co quý như rác mà vứt ra ngoài ư?!""
Chưa kịp tận hưởng sự yên tĩnh, một đống trắng trắng lại len qua khe cửa mà vào.
Nó nhẹ nhàng nhảy lên bàn, giơ một móng vuốt nhỏ đập mạnh vào trang sách.
Vị Sơ vẫn điềm tĩnh, chỉ ngước mắt nhìn nó lạnh lùng.
Chú mèo thấy ánh mắt ấy, cảm giác đau đầu ngay lập tức ập đến.
Đồng nghiệp đã từng bảo với nó rằng, khi mới tiếp xúc với ký chủ, luôn cần phải làm một chút công tác tư tưởng.
Bởi vì con người thường khó mà chấp nhận được sự tồn tại của người ngoài hành tinh.
Chú mèo kiêu ngạo ngẩng cao đầu:
"Ta là hệ thống xây dựng nữ thần số 007, sản phẩm do công ty Ngân Hà hàng đầu của Liên bang hệ Sao Hồng chế tạo."