Trở lại sân khấu lớn, Hạ Uyển kết thúc tiết mục của mình bằng một động tác xoay người, đồng thời con số trên bảng đã lên đến 200 vạn.
Bắt đầu đếm ngược 60 giây...
Dj vẫn chơi nhạc đều đều, Hạ Uyển vứt chiếc ghế sang một bên, tiếp tục di chuyển đến chiếc cột cố định thẳng đứng ở trung tâm sàn nhảy. Cô hít sâu để lấy hơi, rồi ghì chặt lấy thân cột, giây sau đã giữ đà ở trên cao tạo kiểu, tiếp đến là cú ngã ngửa đầu hướng xuống đất, dùng hết sức lực của cơ thể để xoay trụ mấy vòng.
Tiếng hét bên dưới sàn nhảy và trên lầu chói cả tai, xen lẫn là những hình ảnh người người rỉ tai nhau thì thầm. Hầu như mọi người đều được phen bất ngờ vì có người vừa bước chân vào nghề đã can đảm trình diễn tiết mục múa cột mà chỉ có dân chuyên nghiệp được tiếp xúc lâu với nghề mới có thể biểu diễn.
"Khỉ thật!"
Huỳnh Chiếu đập tay mạnh vào lan can, cho thấy lão ta có chút không vừa ý. Từ Vy bước đến ôm lấy một bên cánh tay lão, lão ta liếc mắt, hất cằm về phía sân khấu: "Em nhìn xem! M* kiếp! Đây là mức giá cuối cùng rồi, mong là sẽ không có tên khốn nào đó theo, nếu không..."
"Huỳnh tiên sinh không cần lo lắng, sẽ chẳng có một tên nào dám theo chân chúng ta nữa đâu, em chắc chắn!"
Huỳnh Chiếu nhíu mày, nựng yêu chiếc cằm nhỏ nhắn của nữ nhân, lão ngụ ý nhắc nhở:
"Nên là như thế. Em hiểu ta mà, không phải là ta tiếc tiền, đối với ta đó chỉ là một con số nhỏ bé. Đợi ta giành được con mồi ngon này sẽ lập tức dâng tặng cho em, nhất định không được nuốt lời đấy! Đêm nay phải ở cạnh ta, hầu hạ cho tốt vào! Ha ha ha..."
Nữ nhân đánh nhẹ vào cánh tay lão một cái rồi nũng nịu ôm lấy cánh tay béo ú của lão, tiếp đến môi hôn tiến tới, hai người vội vàng đón nhận nụ hôn triền miên của đối phương.
Thời gian đếm ngược còn 10 giây, vẫn chưa có ai ra cái giá cao hơn.
Hạ Uyển tiếp đất với kiểu tạo dáng vô đẹp mắt. Buổi trình diễn diễn ra thành công, đó là thành quả từ những buổi tập dượt vô cùng cực khổ.
Phía dưới sàn nhảy lẫn hai bên lầu vẫn rộn rã tiếng hò hét, những tờ tiền giấy lại được vứt dưới chân cô, có vài tờ rơi lả chả trên không trung, rồi đáp lên bờ vai trần gợi cảm. Hạ Uyển đưa tay phủi lấy, góc cạnh của tờ tiền làm cô cảm thấy ngứa rát.
200 vạn...
Hạ Uyển lặp đi lặp lại con số ấy trong đầu, khoé môi gượng cười một cách đau đớn.
Cuộc đời cô có thể dùng nó để thay đổi số phận của một con người... cô cảm thấy không hối tiếc.
Hạ Uyển nhắm mắt, trong đầu xuất hiện khuôn mặt tươi cười của một người con gái vừa tròn 18, tuy ánh mắt có chút buồn bã, nhưng đôi môi vẫn giữ một nụ cười tươi với cô, Hạ Uyển bất giác cũng nở một nụ cười rạng rỡ.
Cô nhủ lòng rằng mọi chuyện đã kết thúc, bản thân đã cố gắng hết sức, số phận của cô từ nay cứ mặc cho ông trời quyết định.
Đinh một tiếng, cuộc đấu giá dừng lại. Hệ thống vang đến thông báo số tiền đã đạt đến 500 vạn sau giây đếm cuối cùng.
Huỳnh Chiếu trợn tròn mắt, lão ta buông nữ nhân trong lòng ra, hắn không thể tin vào tai mắt của mình. Từ Vy cũng thất thần, cô ngước nhìn về phía tấm bảng lớn hiện rõ chữ số 500 vạn, nữ nhân như đứng không vững, bắt đầu loạng choạng ngã ngồi xuống ghế. Một trong số những tên vệ sĩ đứng bên cạnh tiến đến lo lắng:
"500 vạn, tên nào hào phóng đến thế!"
"Huỳnh lão đại, bây giờ phải làm gì?"
Từ Vy ngẫm nghĩ một hồi, tầm mắt của cô như có một thế lực nào đó thúc giục di dời đến dãy lầu phía trước mặt, nữ nhân trông thấy một người đàn ông đeo kính đang ngồi trên chiếc ghế đơn, tay phải lắc lư ly rượu rất nhịp nhàng, môi nở nụ cười với cô, giơ tay làm hành động mời rượu rồi nốc cạn.
Ánh đèn trắng chiếu đến chỗ ngồi của nam nhân đó, biểu thị cho nhân vật đã đấu giá thắng buổi trình diễn vừa rồi.
Từ Vy nhíu mày, cô cố gắng nhìn cho thật rõ nam nhân kia là ai, nhưng còn chưa định hình kịp thì hắn ta đã rời khỏi chiếc ghế đó từ bao giờ, dần dần rồi bị mất hút sau lớp người nhốn nháo đang chồm về phía dưới sàn trình diễn.
Người phụ nữ thở dài đưa tay lên trán một cách nặng nề, trong đôi mắt tràn ngập sự tuyệt vọng, cô cảm thấy khung cảnh xung quanh dường như đang sụp đổ.
...
Đóa hoa có nghị lực chiến đấu sẽ không lụi tàn...
Có được... Mất đi...
Sau cùng... liệu có thứ gì tồn tại mãi mãi theo thời gian?...
Thân thể... hóa thành cát bụi mờ.
Tiền bạc... chỉ là hư ảo.
Tình yêu... càng không có khả năng.
...
Buổi trình diễn kết thúc, Hạ Uyển bước xuống sân khấu với tình trạng mơ hồ. Cô không tin rằng mình lại nhận được con số 500 vạn, thoạt đầu có thể nghi ngờ, nhưng cho đến giờ phút này thì bắt buộc không thể không chấp nhận sự thật.
"Phiên đấu giá tiếp theo sẽ được bắt đầu sau 10 phút nữa." Giọng người dẫn chương trình vang lên.
Mc không nhắc đến cái tên của người thắng cược vừa rồi, Huỳnh Chiếu cũng chẳng thèm quan tâm đến, chỉ âm thầm thở phào một hơi như trút được một gánh nặng trong lòng.
Lão nghĩ dù sao cũng chỉ là một nữ nhân bình thường, ra sức bỏ ra 200 vạn cho một thứ trinh trắng là mức giá không thỏa đáng, may mà có tên ngu xuẩn nào đó giành lấy món hàng kịp thời ở giây cuối cùng, nếu không 200 vạn của lão cược ra coi như lãng phí.
Nhưng nghĩ đi thì phải nghĩ lại, nhan sắc của Hạ Uyển cũng không tồi, vóc dáng lại gần như hoàn hảo, nếu thắng cuộc cược này, vả lại còn là gái trinh, Nhị Lữ bạn thân của lão ở Nhật Bản chắc chắn sẽ rất thích, hẳn là sẽ đưa ra chủ ý muốn mua lại với số tiền còn hơn cái giá lão ta bỏ ra.
"Món quà lần này không thể tặng cho em rồi, hay chúng ta đợi đợt sau có được không? Ta chắc chắn với em, cô gái sau sẽ còn đẹp hơn cô ta gấp bội phần."
Huỳnh Chiếu muốn tiến tới an ủi người đẹp bên cạnh, không ngờ lại bị nàng quăng cho một cái lườm rõ. Nữ nhân không không nói không rằng đứng dậy rời đi, Huỳnh Chiếu chả còn cách nào khác là mặc cô ấy, tiếp tục chờ đợi phiên đấu giá tiếp theo. Mục tiêu hôm nay vẫn còn nhiều, không thể bỏ cuộc sớm được.