Triền Nhân

Chương 4: Anh trai tốt ơi! Mở cửa sau cho em đi

Chu Thừa Quyết lòng nóng như lửa, kéo chân cậu kẹp vào nơi có nhiệt độ cao hơn là giữa hai chân mình: "Ở đây ấm hơn."

Chiếc giường đơn chưa đầy một mét rưỡi vốn chỉ đủ cho hai người ngủ. Hắn cao to vạm vỡ, vừa nhấc chân lên, Chu Thừa Ngọc thiếu chút nữa bị hắn đẩy ra ngoài: "Đừng nhúc nhích, hở ra sẽ lạnh đấy."

"Lần sau sang phòng tôi ngủ, tôi bật điều hòa cho."

"Cũng không được, ra ngoài chênh lệch nhiệt độ lớn dễ bị cảm lạnh."

"Ha, đồ yếu đuối."

"Ha, đúng vậy, tôi đúng là rất dễ chết."

"..."

"Hôm nay cậu sao vậy." Chu Thừa Ngọc tự nhiên hỏi: "Chạy sang đây ăn hết nửa thùng quýt đường của nhà tôi rồi."

"Chậc, tôi chỉ ăn có chút xíu mà cũng không được à?" Chu Thừa Quyết nói: "Ngày mai mua năm thùng đền cho cậu."

"Ồ." Cậu nghe vậy thì đổi cách nói: "Sao chỉ ăn nửa thùng thôi. Ăn ít thế này là có tâm sự à?"

"..."

Chu Thừa Ngọc nói: "Lại cãi nhau với chú Viễn rồi à?"

"Không phải." Chu Thừa Quyết nói.

"Đừng có lúc nào cũng đối đầu với cha cậu."

"... Đã bảo là không phải mà, lời tôi nói như gió thoảng bên tai cậu à." Hắn không vui nói: "Hay là cậu dứt khoát làm con trai ông ấy luôn đi."

"Không phải là được rồi." Chu Thừa Ngọc hời hợt nói: "Vậy tôi ngủ đây."

"..." Có quan tâm nhưng không đáng kể.

Hai người vẫn luôn như vậy, chuyện không muốn nói ra thì chỉ nói đến đó, sẽ không cố ép đối phương kể hết ra. Thấy hắn không có ý định nói, Chu Thừa Ngọc ngáp một cái, co chân về chăn của mình: "Thật sự phải ngủ rồi. Cẩn thận sáu giờ rưỡi sáng mai bà nội gọi dậy ăn sáng đấy."

Chu Thừa Quyết cười một tiếng, nghe lời nhắm mắt lại. Những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu cũng dần dần lắng xuống. Hắn ngủ rất ngon, mỗi ngày chỉ ngủ năm sáu tiếng là đủ, bình thường rất ít khi ngủ sớm như vậy.

Hôm sau trời chưa sáng đã tỉnh, hắn co ro trong chăn chơi điện thoại, chơi đến nỗi điện thoại hết pin, thật sự chán quá mới ngồi dậy quan sát Chu Thừa Ngọc. Hồi nhỏ bố mẹ không mấy quan tâm hắn, hắn thường bị bỏ một mình ở nhà, thế là cứ chạy đến nhà Chu Thừa Ngọc ăn nhờ ở đậu.

Có lẽ đã hình thành phản xạ có điều kiện, cho đến tận bây giờ, sau khi ngủ dậy nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc của Chu Thừa Ngọc, trong lòng hắn lại thấy yên tâm hơn rất nhiều.

Khuôn mặt này hắn đã nhìn mười bảy năm, tính ra còn nhiều hơn thời gian hắn tự soi gương. Da của Chu Thừa Ngọc rất trắng nhưng lại mịn màng đến nỗi không tìm ra nổi một nốt tàn nhang, lông mi rất dài, có màu nâu sẫm giống như tóc, môi mỏng màu đỏ. Khi ngủ hơi thở rất nhẹ, ngực cũng không nhấp nhô nhiều, tĩnh lặng như một cỗ thi thể.

Hắn nhìn vài phút, cảm thấy người này ngủ sắp không thở được rồi, không yên tâm đá một cái: "Chu Thừa Ngọc! Đừng ngủ nữa."

"..."

Chu Thừa Ngọc nhắm mắt đá trả, lạnh lùng nói: "Cút."

Cậu ngủ rất nông, nghe thấy tiếng người ở đầu bên kia ngồi dậy là đã bị đánh thức, híp mắt nhìn đồng hồ, còn chưa đến sáu giờ. Thức dậy còn sớm hơn cả bà nội, cũng không biết người này lấy đâu ra nhiều sức vậy.