Ngày ba mươi chín của tiết Đông Chí, tuyết rơi lúc nửa đêm, trong trời đất lạnh lẽo tĩnh mịch. Sáng sớm đã thấy tuyết trắng xóa phủ kín như tấm áo bạc.
Trong hành lang uốn khúc sạch sẽ mộc mạc của Tống phủ, tỳ nữ áo xanh tay cầm áo choàng gấm đỏ khoác thêm cho Tống Ý Hoan, bước chân hai người hơi vội.
Tỳ nữ Liễu Vi nói: “Gần đây chuyển lạnh hơn rồi, tiểu thư đừng quên áo choàng.”
Cô nương xinh đẹp phía trước không hề dừng bước mà chỉ gật đầu khép áo choàng lại, mái tóc dài và xoăn buông xuống tận thắt lưng khẽ lắc lư, dáng người thướt tha, khí chất có thừa.
Đây chính là Nhị tiểu thư Tống gia Tống Ý Hoan, tinh thông cầm khúc và am hiểu y lý, danh tiếng lừng lẫy khắp thành Thịnh Kinh. Mới mười bảy tuổi, tuổi trẻ tài cao, người ta đều gọi tiểu nữ của Tống gia có vẻ đẹp tuyệt trần, là người đứng đầu Thịnh Kinh, không ai có thể đẹp hơn.
Nhưng tính cách nàng lại nhút nhát yếu đuối, là một người vô cùng thích ngủ. Từ nhỏ đã có hôn ước với Thế tử Mục Dịch của Vệ Quốc công, vì vậy cũng đã khéo léo từ chối không ít người đến cầu thân.
Tống Ý Hoan rũ mắt, bàn tay trắng thon nhỏ buộc lại dây áo choàng, dung mạo tuyệt đẹp nhưng đôi mày liễu nhíu lại. Sau khi xảy ra chuyện kia, trong Tống phủ này cũng chẳng ai có thể vui vẻ nổi nữa.
Liễu Vi nhìn sắc mặt nàng, an ủi: “Lão gia ở hiền gặp lành, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì.”
Tống Ý Hoan hơi nhướng mí mắt, khẽ thở dài một tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của nàng cứng đờ, chuyện này đâu có đơn giản như vậy.
Tống thái y viết sai phương thuốc, trong đó một vị cam thảo lại thay bằng cam toại, độc tính vô cùng mạnh. Việc này bị nghi là mưu hại Thái tử Đông cung nên ông đã bị áp giải vào Đại lý tự chờ thẩm tra, trước khi vụ việc chưa tra rõ ràng thì ông không được thả ra.
Mấy ngày trước, trong miệng người thành Thịnh Kinh đều xôn xao bàn tán chính là chuyện đương kim Thái tử và Thế tử Vệ Quốc công tranh nhau thiên kim Tiết Hầu ở mạn thuyền hoa, đã vô tình rơi xuống hồ.
Chính vì thế mà Thái tử Lý Quân Hách mắc thương hàn, lệnh cho Tống thái y đến Đông cung chẩn trị, lúc này mới xảy ra chuyện này.
Đối với Tống gia mà nói, đây là một cú sét giữa trời quang. Cam thảo thay bằng cam toại, đó là điều cấm kỵ, Tống Sơ Nghiêu thân là y sư của Thái y thự, đã hành y nhiều năm, sao có thể phạm phải sai lầm tầm thường như vậy?
Tống gia từ bao đời theo y, tổ tiên từng theo Hoàng đế chinh chiến khai quốc, với y thuật cao siêu mà từng được Tiên hoàng ban thưởng tấm biển với bốn chữ Diệu Thủ Hồi Xuân. Nhưng đến đời này của phụ thân Tống Sơ Nghiêu thì đã hiện lên sự suy tàn.
Sau khi Thái y thự do thái y Nghiêm Chử làm Thái y lệnh thì phụ thân nàng chỉ là một y sư thôi. Lần này gặp chuyện không may khiến bệnh tim của mẫu thân lại tái phát mà phải nằm trên giường.
Nghĩ đến đây, tay trong tay áo của Tống Ý Hoan siết chặt lại, gió lạnh thổi làm những tua rua trên tóc nàng hơi rối. Khi nàng bước tới cổng phủ thì xe ngựa đã được chuẩn bị sẵn.
Tống gia có hai nữ nhi, trưởng nữ Tống Nguyệt Tần đã sớm xuất giá. Gả Đại lý tự trực dưới chính lục phẩm, người này tên là Chu Lâm Vân.
Hiện tại tỷ tỷ của nàng đang mang thai được sáu tháng, không tiện đi lại, mẫu thân lại ốm đau, vì vậy lúc này chính nàng phải ra ngoài tìm đến nhà trưởng tỷ phu.