Trúc Mã O Của Phản Diện Âm Trầm Đã Thức Tỉnh

Chương 8

Điều này chỉ có thể chứng minh, hoặc là pheromone của Lục Tông yếu hơn Thẩm Kiệu Lam, chưa đủ để Lâm Tưởng Khởi cảm nhận.

Hoặc là, mức độ tương thích pheromone giữa Lục Tông và Lâm Tưởng Khởi cực kỳ thấp.

Bác sĩ từng nói, pheromone của Alpha cấp cao thường rất mạnh, khả năng bị cảm nhận là rất lớn. Nhưng nếu mức độ tương thích quá thấp, thậm chí dưới 1%, thì cậu sẽ hoàn toàn không cảm nhận được.

1% thôi đó!

Tiêu chuẩn thấp đến vậy mà cũng không đạt sao?

Mặc dù Lâm Tưởng Khởi vốn không nghĩ đến việc trở thành một đôi với Lục Tông, nhưng vẫn có chút hụt hẫng.

Hai người là bạn tốt như vậy.

Mà bạn tốt thì tất nhiên phải đồng điệu, ăn ý, ở mọi khía cạnh đều phải phù hợp nhất chứ.

Lâm Tưởng Khởi bĩu môi, mang theo chút cảm xúc vu vơ mà nghĩ thầm: Lục Tông, cậu đúng là đồ không có chí tiến thủ.

Sau khi thanh toán xong phí tiêm lần đầu, bác sĩ bảo cậu đợi kết quả từ kho dữ liệu pheromone.

Trong lúc nhàn rỗi chẳng có việc gì làm, Lâm Tưởng Khởi lấy điện thoại ra, định gửi cho Lục Tông một cái sticker biểu cảm không vui.

Nhưng khi mở danh sách bạn bè, cậu lại không thấy Lục Tông đâu.

Lâm Tưởng Khởi lúc này mới lờ mờ nhận ra một chuyện. Ồ, hình như cậu đã cho Lục Tông vào danh sách đen rồi.

Vì từ tuần trước, cậu đã đơn phương tuyên bố chiến tranh lạnh với Lục Tông.

Lý do… tất nhiên lại liên quan đến Thẩm Kiệu Lam.

Chỉ cần nghĩ đến việc trước đây mình từng đuổi theo Thẩm Kiệu Lam – một Alpha cặn bã – mà còn vì chuyện đó mà cãi nhau với người bạn tốt nhất, Lâm Tưởng Khởi liền cảm thấy vô cùng xấu hổ. Cậu vội vàng bỏ Lục Tông ra khỏi danh sách đen.

Lúc này, cậu phát hiện hộp tin nhắn của mình toàn là dấu đỏ chưa đọc, tổng cộng hơn 99+ tin nhắn.

Lâm Tưởng Khởi vốn không định trả lời từng người một trước khi tiêm lần đầu, nhưng ánh mắt lại lướt qua avatar của Trần Thu Thiên – bạn cùng bàn.

Người này một mình gửi cho Lâm Tưởng Khởi tận 36 tin nhắn.

Chuyện gì vậy, trời sập sao?

Lâm Tưởng Khởi mang theo tâm trạng tò mò mở khung chat...

7:35

【Trần Thu Thiên】: Bài tập!! Cho tớ chép!! Mau lên!!

7:45

【Trần Thu Thiên】: Cậu đâu rồi??

8:01

【Trần Thu Thiên】: Cậu xin nghỉ à? Trời ơi, không có cậu, ai coi tớ là trẻ con đây.

【Trần Thu Thiên】: Trong lớp ngoài cậu ra, không ai có kẹo sữa trong túi cả [Tuyệt vọng.jpg]

8:45

【Trần Thu Thiên】: Thật đáng sợ, thật đáng sợ. Cậu có biết không, lúc cậu không ở đây, Lục Tông như một khúc gỗ lạnh lùng! Chẳng lẽ ngoài cậu ra, ai nói gì cậu ấy cũng không nghe sao? Tớ nhờ cậu ấy cho mượn vở ghi chép, cậu ấy thậm chí không thèm nhìn, đi thẳng qua luôn! Đúng là một người lạnh lùng!

8:47

【Trần Thu Thiên】: Ồ, cậu ấy đưa vở cho tớ rồi. Đúng là lớp trưởng của chúng ta không thích nói chuyện, nhưng tính cách rất thẳng thắn nha! [Cười nhẹ.jpg]



9:51

【Trần Thu Thiên】: Cậu mau về đi aaaa!! Lớp trưởng đánh nhau với học sinh chuyển trường bên lớp bên cạnh rồi!!!

【Trần Thu Thiên】: Lớp trưởng mạnh phết đấy (nói nhỏ)

Lâm Tưởng Khởi nhìn đến đây thì đầu óc như muốn nổ tung──

Ai đánh nhau với ai cơ?

Lục Tông và Thẩm Kiệu Lam???

Không phải chứ...

Hai người này lại đánh nhau nữa sao!

Nếu nhớ không nhầm, tuần trước cậu và Lục Tông chiến tranh lạnh cũng là vì Lục Tông đánh Thẩm Kiệu Lam đến nhập viện!

Chuyện ngày hôm đó, bây giờ Lâm Tưởng Khởi nghĩ lại, thật ra cũng không rõ ràng lắm.

Cuối tuần trước, cậu vốn đã hẹn với Lục Tông cùng nhau làm bài tập, nhưng giữa chừng nhận được điện thoại của Thẩm Kiệu Lam, bảo cậu đến nhà thi đấu trung tâm thành phố, nói rằng anh đang chơi bóng rổ ở đó.

Hiếm khi nhận được tin nhắn từ Thẩm Kiệu Lam, huống hồ đây còn là một cuộc gọi trực tiếp, lại dùng giọng điệu như đang mời mọc.

Dĩ nhiên cậu vui mừng khôn xiết, liền chạy ngay đến đó.

Lần đó, Thẩm Kiệu Lam hiếm hoi đối xử tốt với cậu, còn rủ cậu cùng chơi bóng, sau đó dẫn đi ăn tối với bạn bè của anh ta. Lâm Tưởng Khởi cứ tưởng cuối cùng mình đã chờ được đến ngày thấy trăng sáng sau tầng mây, nên phấn khích theo sát bên cạnh Thẩm Kiệu Lam.

Trên bàn ăn, bạn bè của Thẩm Kiệu Lam liên tục ép cậu uống rượu. Lâm Tưởng Khởi vốn không giỏi uống rượu, bị ép đủ thứ rượu đỏ, trắng trộn lẫn với nhau, chẳng mấy chốc đã choáng váng.

Có người còn rót thêm rượu, cậu từ chối, nhưng Thẩm Kiệu Lam lại đứng bên, giọng ra lệnh: “Thay tôi uống đi.”

Lâm Tưởng Khởi theo phản xạ lắc đầu, nhưng trong cơn mơ hồ, cậu dường như ngửi thấy một mùi hương gì đó khiến đầu óc hỗn loạn.

Lúc đó, cậu không biết rằng Thẩm Kiệu Lam đang phát tán pheromone.