Xuyên Nhanh: Mỹ Nhân Ốm Yếu Dựa Vào Làm Nũng Thuần Phục Vai Ác

Thế Giới 1 - Chương 13: Người Vợ Mù Định Mệnh Của Họa Sĩ

Thích Miên không biết Đồ Dạ đã nói gì với quản gia Trần, nhưng rõ ràng, trong những ngày tiếp theo, thái độ của đối phương đối với cô đã thay đổi đáng kể.

Dù giọng điệu của ông ta vẫn lạnh lùng và cứng nhắc như trước, nhưng lại bắt đầu quan tâm hơn, thậm chí còn sắp xếp một vài điều để thuận tiện cho cô, người không thể nhìn thấy.

Thích Miên lặng lẽ tiếp thu, nhưng không nói lời cảm ơn với Đồ Dạ.

Hôm nay, Đồ Dạ không ra ngoài. Theo lời quản gia thì Đồ Dạ đang ở tầng hai, trong phòng vẽ tranh. Thích Miên quyết định lên đó, một phần vì tò mò, một phần để "tạo chút sự hiện diện".

Cô chỉ biết Đồ Dạ là một họa sĩ, nhưng chưa từng thấy hắn vẽ tranh bao giờ.

Sau khi hỏi quản gia Trần về vị trí phòng vẽ, Thích Miên không cần ai dẫn đường mà tự mình chậm rãi vịn tay cầu thang, bước lên tầng hai.

Trước đó, cô đã thay một chiếc váy sạch sẽ và thoải mái. Dù bản thân không nhìn thấy màu sắc hay kiểu dáng của chiếc váy, nhưng theo lời Tam Tam, Đồ Dạ đã chuẩn bị cho cô những bộ trang phục đơn giản, tông màu nhạt, rất phù hợp với vẻ ngoài dịu dàng, vô hại của cô.

Khi đến trước cửa phòng vẽ tranh, Thích Miên đứng đó do dự hồi lâu rồi giơ tay lên gõ cửa.

Tuy nhiên, cô không biết rằng, mọi hành động của mình đã bị một chiếc camera gắn trên trần nhà theo dõi.

Đồ Dạ, lúc này đang ở bên trong, chỉ cách cô một bức tường, ánh mắt chăm chú vào màn hình điện thoại hiển thị hình ảnh từ camera. Trên màn hình, cô gái nhỏ nhắn đang ngập ngừng ngoài cửa, hành động giơ tay lên rồi ngừng lại của cô rõ ràng đến từng chi tiết.

Đồ Dạ liếc nhìn tay mình, chấm nhẹ vệt màu đỏ tươi trên bảng màu, rồi khẽ mở môi:

“Vào đi.”

Thích Miên giật mình. Rõ ràng cô còn chưa gõ cửa mà!

[Trên đầu cô có camera theo dõi, Đồ Dạ hẳn là đã thấy rồi. À, ký chủ, tôi quên không nói, trong biệt thự này từ tầng một đến tầng hai, mọi ngóc ngách đều có camera. Gần như không có góc chết.] Tam Tam nhắc nhở.

Thích Miên thở phào, lòng thầm nghĩ may mà trước đó cô không làm gì OOC khi nghĩ Đồ Dạ không có nhà.

OOC*: Hành vi không hợp nhân vật.

Thích Miên nhẹ nhàng xoay tay nắm cửa, đẩy cánh cửa ra.

Ngay lập tức, một mùi hương phức tạp và khó tả ùa vào, khiến cô khựng lại.

Đó là một hỗn hợp kỳ lạ: mùi hôi thối, mùi kim loại rỉ sét, hương hoa thối rữa, xen lẫn với mùi sơn dầu nồng nặc và mùi nước sát trùng.

Thích Miên khẽ hít một hơi, cố gắng phân biệt. Cô đã từng ở trong bệnh viện khá lâu, nên rất dễ nhận ra mùi nước sát trùng quen thuộc.

“Đây là mùi gì thế?” Cô thầm hỏi Tam Tam.

Giọng Tam Tam vang lên, có chút lúng túng: [À… ký chủ, đừng chạm linh tinh nhé. Trước mặt Đồ Dạ có một cái xác nữ còn mới đấy.]

Thích Miên chưa kịp phản ứng thì giọng nói trầm thấp của Đồ Dạ vang lên từ phía trước:

“Lại đây. Cứ đi thẳng về phía tôi.”

Hắn đứng yên, đôi tay đã được lau khô, nhưng chiếc áo sơ mi trên người vẫn còn vương vài vệt máu loang lổ. Giọng nói của hắn mang theo một sự trấn an kỳ lạ, như thể đang dụ dỗ cô tiến lại gần.

Khứu giác vẫn bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ bởi thứ mùi hỗn tạp trong không khí, nhưng Thích Miên không lùi bước. Cô mím môi, chậm rãi và kiên định tiến về phía hắn.

Khoảng cách giữa họ chỉ khoảng tám, chín mét, nhưng không gian giữa hai người lại đầy rẫy những thứ ghê rợn: chất lỏng màu nâu đỏ, những bộ quần áo rách nát, vài dụng cụ vẽ tranh rơi vãi, và các vệt máu khô vương trên sàn.