Chương 4
Mặt trời đỏ lặn về tây, gió lạnh nổi lên. Thảo nguyên đầu xuân xám xịt một mảng, giữa đất trời trống không.
Hạ Lan Định nhẹ nhàng thúc bụng ngựa, chậm rãi di chuyển trên thảo nguyên rộng lớn. Xung quanh đều là khoảng không mênh mông, nhìn về hướng nào cũng không thấy điểm cuối.
Hắn bỗng nhiên muốn hát, dường như chỉ có tiếng hát mới có thể lấp đầy khoảng trống vô tận trước mắt, dường như chỉ có tiếng hát mới có thể chứng minh hắn thật sự tồn tại trên thế giới này.
Ngay lúc Hạ Lan Định đang định hát một bài “Trang nam tử cưỡi ngựa uy vũ hùng tráng”, thì A Sử Na Hổ Đầu - người phụ trách áp tải hàng hóa phía sau - đã nhanh chân hơn một bước, cất cao giọng hát: “Trâu dê thành đàn sữa chảy thành sông.”
Giọng hát vui vẻ vô cùng, có thể thấy tâm trạng của A Sử Na Hổ Đầu rất tốt.
“Thủ lĩnh!” A Sử Na Hổ Đầu thúc ngựa tiến lên, đuổi kịp Hạ Lan Định, miệng cười toe toét đến tận mang tai: “Tí nữa mọi người mà thấy chúng ta mang về cả núi lương thực như này, chắc chắn sẽ giật nảy mình!”
Những ngày này không khí trong bộ lạc rất ảm đạm. Thủ lĩnh cũ qua đời, chủ mẫu tái giá, trâu dê mất gần hết, thủ lĩnh mới lại bị ngã đập đầu. Mọi người hoang mang lo lắng như ngày tận thế sắp đến. Giờ thủ lĩnh mới mang về nhiều lương thực và muối như vậy, mọi người chắc chắn sẽ yên tâm hơn.
“Na Nhật, Tát Nhật chắc lo lắng lắm rồi.” Trời đã tối hẳn, gió đêm trên thảo nguyên thổi vào mặt đau như dao cắt. Hạ Lan Định đã hứa với hai đứa em ở nhà là sẽ về trước bữa tối, nhưng với tốc độ hiện tại, e là phải thất hứa rồi.
A Sử Na Hổ Đầu cười hề hề nói: “Tối nay có thịt khô, bọn nhỏ chắc chắn sẽ vui vẻ lăn lộn trên đất.” A Sử Na không hiểu nỗi lo lắng của Hạ Lan Định, hắn ta chỉ nghĩ có chuyện gì để nói với đám nhóc con chứ. Có thịt ăn, có sữa uống còn hơn bất cứ lời nào.
Nói thêm vài câu, A Sử Na thúc ngựa quay lại đội vận chuyển phía sau. Vì mua quá nhiều đồ, chỉ hai người thì không thể mang về bộ lạc, nên đã thuê một chiếc xe ngựa ở chợ giúp vận chuyển. A Sử Na canh chừng chiếc xe chở hàng như hổ rình mồi, sợ rằng chỉ cần lơ là một chút, người đánh xe sẽ chở hàng của họ bỏ chạy.
Đi trong bóng tối hơn một canh giờ, khi nhìn thấy ánh đèn và khói bếp của bộ lạc từ xa, ngay cả Hạ Lan Định cũng cảm thấy xúc động, không nhịn được thúc nhẹ bụng ngựa, nhanh chóng về nhà.
“Huynh trưởng! Huynh trưởng!” Hai đứa nhỏ xông ra khỏi doanh trại, lao về phía hắn như quả đạn pháo.
“Whoa!!” Hắn giật mình, vội vàng kéo dây cương dừng ngựa, sợ hai đứa nhỏ bị cuốn vào dưới vó ngựa giẫm thành thịt nát.
“Nguy hiểm!” Hắn nhảy xuống ngựa, xách cổ áo hai đứa nhỏ, đánh “bốp bốp” hai cái vào mông tròn.
Chỉ tiếc là qua lớp quần da cừu dày cộp, hai cái tát của hắn còn không bằng gãi ngứa, hai đứa nhỏ không hề nao núng, bị Hạ Lan Định xách trên tay vẫn cười khanh khách.
“Huynh trưởng, Tát Nhật lo cho huynh lắm. Trời tối rồi có sói.” Tát Nhật xoay người, ôm chặt cánh tay hắn.
Giọng nói của cô bé mềm mại, Hạ Lan Định vừa nghe thấy, cơn giận liền tan biến, dịu dàng nói: “Lần sau không được xông ra trước mặt ngựa như vậy. Huynh mang thịt khô về cho các em đây, lát nữa ăn khuya.”
“Woa!” Hai đứa nhỏ reo hò vui mừng, một trái một phải ôm lấy chân hắn cọ cọ.
Cũng reo hò vui mừng còn có các tộc nhân. Những người này sau khi cha Hạ Lan Định qua đời vẫn đi theo hắn, không chỉ là gia tướng, binh lính, mà còn là tộc nhân, người thân của hắn.
Lều vải chắn gió lạnh, nồi sữa nóng bốc hơi nghi ngút. Loại sữa này không phải loại sữa pha trà của kiếp trước, mà là một loại cháo sữa.
Hay nói cách khác là một loại lẩu thập cẩm với nước dùng từ sữa, một chút muối thô, một nắm gạo rang, ngâm một ít vụn bánh nang, điều kiện tốt hơn có thể thái thêm ít thịt khô ninh chung thành một nồi. Vậy là thành bữa ăn thịnh soạn nhất của người dân thảo nguyên rồi.
“Huynh trưởng ơi, thịt khô này lạ ghê.” Tát Nhật hai tay cầm miếng thịt khô, nghiêng đầu gặm như thú nhỏ.
Miếng thịt khô dai cứng đến đau cả hàm, nhưng hai đứa nhỏ vẫn gặm ngon lành. Tát Nhật vừa nhai vừa nhìn Hạ Lan Định: “Thịt khô này hình như có vị ngọt, lạ lắm.”
Hạ Lan Định cầm miếng thịt khô lên ngửi ngửi, quả nhiên ngửi thấy mùi thơm nhẹ của trái cây.
Hắn đoán: “Có lẽ là thịt khô hun bằng gỗ cây ăn quả.” Thịt khô này mua ở chợ, có lẽ là do người Hán làm, cách làm khác với cách phơi khô ngoài trời trên thảo nguyên, còn thêm cả một vài hương liệu khác.
“Huynh trưởng giỏi quá.” Na Nhật ăn xong miếng thịt khô, mυ'ŧ mυ'ŧ ngón tay hồi tưởng hương vị.
Hạ Lan Định không dám cho hai đứa nhỏ ăn nhiều, sợ chúng đột nhiên ăn no lại đau bụng, thấy vẻ mặt thòm thèm của chúng, chỉ cười nói: “Không cần vội, ngày mai còn thịt khô mà.”
“Huynh trưởng sẽ cố gắng để các em ngày nào cũng được ăn thịt khô nhé.”
“Huynh trưởng là tốt nhất!” Hai đứa nhỏ nhảy cẫng lên ôm lấy Hạ Lan Định, đôi bàn tay nhỏ dính đầy dầu mỡ bám lên người hắn.
Hạ Lan Định rất muốn đặt ra quy tắc cho hai đứa em, ví dụ như trước khi ăn và sau khi ăn phải rửa tay. Nhưng mà cái thế giới chết tiệt này cả năm cũng chẳng tắm được mấy lần, thật sự không thể nào câu nệ được.
“Gỡ” hai đứa nhỏ ra khỏi người, Hạ Lan Định dặn dò: “Vừa ăn no không được ngủ ngay, chạy vài vòng cho tiêu cơm rồi hãy chui vào chăn.”
“Biết rồi! Huynh trưởng!” Hai đứa nhỏ vén rèm cửa, chạy vụt ra ngoài như cơn gió.
Qua lớp rèm cửa dày cộp, Hạ Lan Định nghe thấy tiếng hát của các tộc nhân, sôi nổi và tươi vui, khiến người ta không khỏi mỉm cười.
Tám nghìn đồng bán sách như cây kim chỉ nam, giúp các tộc nhân đang hoang mang lo lắng yên tâm, cũng giúp một kẻ xa lạ như hắn có chỗ đứng trên mảnh đất hoang vu lạnh lẽo này.
Việc chép sách thành công vang dội khiến tinh thần căng thẳng của Hạ Lan Định thả lỏng phần nào, cuối cùng cũng có tâm trí để suy nghĩ về việc cải thiện môi trường sống của mình.
Trong số vật tư mà A Sử Na Hổ Đầu mua có rất nhiều đậu nành. Đậu nành là thứ tốt, có thể xay sữa đậu nành, làm đậu phụ, ủ nước tương, còn có thể làm giá đỗ!
Nghĩ đến công dụng tuyệt vời của đậu nành, mắt Hạ Lan Định sáng rực.
“Đậu phụ, nước tương thì hơi khó. Nhưng giá đỗ và sữa đậu nành vẫn có thể thử!” Hạ Lan Định cảm thấy nếu hắn không ăn thêm rau, táo bón sẽ không tha cho hắn.
Nói là làm, Hạ Lan Định gọi người hầu đến, hỏi trong bộ lạc có cối xay không.
“Có thì có, nhưng chỉ có một cái rất nhỏ.” A Tháp Na tìm kiếm hồi lâu, đưa cho hắn một cái cối xay, thật sự rất nhỏ, chỉ bằng hai bàn tay.
Hạ Lan Định để ý thấy trên cối xay còn có hoa văn chạm khắc, rất tinh xảo đẹp mắt, hoàn toàn không giống đồ vật của thảo nguyên: “Thứ này ở đâu ra vậy?”
A Tháp Na không nói được, chỉ biết từ khi bà còn nhỏ, cối xay này đã nằm phủ bụi trong kho của bộ lạc.
“Có lẽ là đồ hồi xưa cướp được.” A Sử Na Hổ Đầu nhìn kỹ cái cối xay nhỏ, lẩm bẩm: “Trông giống đồ của người phương Nam.”
Nghe vậy, Hạ Lan Định chợt hiểu ra, thời Ngụy Tấn Nam Bắc triều, Ngũ Hồ làm loạn nước Hoa, phương Bắc của Trung Hoa bị các dân tộc thiểu số chiếm đóng. Giờ hắn chính là một trong “Ngũ Hồ”!
Có lẽ không ít đồ vật trong bộ lạc này là do người Hồ Tiên T cướp bóc. Cái cối xay nhỏ tinh xảo trên tay hắn rất có thể là của con gái nhà nào dùng để nghiền son phấn.
“Ặc…” Tâm trạng Hạ Lan Định phức tạp, khó diễn tả thành lời. Rồi hắn gạt bỏ mớ hỗn độn trong đầu - đến cả giấy vệ sinh mình còn không có, nghĩ đến những chuyện thù hận quốc gia chỉ tổ gây thêm phiền não. Thời buổi này, mặc kệ là ai, cứ sống sót đã rồi hẵng tính tiếp!
“Thủ lĩnh muốn cối xay làm gì vậy?” A Sử Na nói: “Cái cối xay nhỏ này không dùng được, để ta đến trấn Hoài Sóc mua cái to về.” Giờ A Sử Na đã là đại gia rồi.
“Không cần, ta dùng cái nhỏ này thử trước.” Hạ Lan định xay sữa đậu nành. Hắn thật sự không quen uống sữa bò sữa dê chưa qua chế biến trên thảo nguyên, chỉ thấy mùi tanh nồng nặc.
Hạ Lan Định đã ngâm đậu từ tối hôm trước, chuẩn bị một phần để làm giá đỗ, một phần để xay sữa đậu nành. Lúc này đã tìm được cối đá, chẳng có việc gì làm, Hạ Lan Định liền xắn tay áo lên chuẩn bị bắt tay vào việc.
“Thủ lĩnh định làm gì vậy?” A Tháp Na kinh ngạc, đưa tay muốn lấy chỗ đậu trong tay Hạ Lan Định.
Hạ Lan Định: “Xay đậu.”
“Việc này sao có thể để đàn ông các người làm!” A Tháp Na không chỉ giật lấy chỗ đậu, mà còn giành luôn cả cối xay.
“Hôm nay bà không phải phơi phân bò, dọn chuồng cừu sao?” Cuộc sống của người dân thảo nguyên không hề nhàn nhã, vừa mở mắt ra đã có đủ thứ việc: vắt sữa, chăn thả, nhặt phân…
Phân bò mới ra rất ướt, không thể dùng làm nhiên liệu ngay được, phải đi đến chuồng bò và ngoài đồng thu gom phân bò tươi ướt về, rồi nặn thành bánh phơi khô, mới có thể dự trữ làm nhiên liệu.
Phân cừu thì tương đối khô, công dụng cũng nhiều hơn. Phân cừu phơi khô cứng có thể dùng để xây chuồng cừu, còn có thể nghiền nát rải trong chuồng cừu làm lớp cách nhiệt, tránh cho cừu nằm ngủ dưới đất bị lạnh bụng. Đồng thời, phân cừu còn hôi hơn phân bò gấp trăm lần, chuồng cừu một ngày không dọn, mùi hôi bay xa vạn dặm.
Trong bộ lạc, bất kể già trẻ gái trai, mỗi người mỗi ngày đều có công việc cố định phải làm. Hạ Lan Định không muốn làm phiền người khác “tăng ca” làm việc cho mình.
“Ta rảnh lắm.” Hạ Lan Định cầm lấy đậu nành và cối xay nhỏ, thái độ kiên quyết: “Đợi lát nữa nấu sữa đậu nành thì ta gọi bà.”
Hạ Lan Định vừa xay đậu, vừa nhìn lên trời ngẩn người. Bầu trời và mặt đất nối liền với nhau. Hạ Lan Định bỗng nhiên nhớ đến máy gachapon mà mình từng chơi ở kiếp trước.
Bỏ tiền xu vào, xoay “cạch cạch” hai cái, “lộc cộc” lăn ra một quả cầu. Nửa trên quả cầu là trời, nửa dưới quả cầu là đất. Mở quả cầu ra, bên trong là Hạ Lan Định đang xay đậu.
“Phụt.” Hạ Lan Định bị chính suy nghĩ của mình chọc cười.
“Huynh trưởng cười gì vậy?” Em gái Tát Nhật không biết từ đâu chui ra, đưa ngón tay nhỏ muốn chạm vào chất lỏng màu trắng sữa chảy ra từ khe hở của cối xay: “Đậu sinh sữa kìa!”
“Là sữa đậu nành!” Hạ Lan Định cười: “Tối nay có đồ ăn mới đấy!”
Hôm đó, trên bàn ăn nhà Hạ Lan Định có thêm một món mới, gọi là “sữa đậu nành”.
“Tuyệt!” Hương vị đã lâu không gặp khiến Hạ Lan Định một hơi uống cạn cốc sữa đậu nành sánh mịn.
Thấy huynh trưởng uống ngon lành, Na Nhật, Tát Nhật không chút nghi ngờ, cũng nếm một ngụm lớn.
Sau đó…
“Ặc!” Hai đứa nhỏ đồng thời nhăn mặt, kêu to: “Huynh trưởng, sao huynh lại uống nước cỏ thế?!”
[Tác giả có lời muốn nói:]
Hạ Lan Định (đầy tự tin): "Cho các ngươi mở mang tầm mắt với ẩm thực Trung Hoa!"
Người dân thảo nguyên: "Ọe!"