Khi Người Yêu Là Người Ngoài Hành Tinh, Dù Có Là Alpha Cũng Vô Dụng

Chương 2

Diệp Trạch Hi bị ánh mắt ấy làm cho giật mình, suýt nữa không thở nổi mà ngất xỉu lần nữa. Nhưng vì đầu đau đến nỗi không chịu nổi, cậu đành nở nụ cười gượng gạo: “Không… Không sao, phiền cậu quá, bạn cùng bàn.”

Tạ Quan Niên không nói gì thêm, ánh mắt dời đi nơi khác.

Nếu là trước đây, Diệp Trạch Hi mà thấy Tạ Quan Niên bày ra cái thái độ chết tiệt ấy, chắc chắn sẽ nghiến răng nghiến lợi trong lòng mà lẩm bẩm: Ra vẻ kiểu đó rồi trời đánh cho xem! Ai bảo Tạ Quan Niên cứ phớt lờ cậu. Cậu nói mười câu, Tạ Quan Niên nhiều nhất cũng chỉ đáp lại hai. Lúc nào cũng ngồi im trên chỗ của mình, trưng ra vẻ mặt khó hiểu, chẳng buồn chơi cùng cậu. Chán muốn chết, đến mức vừa khai giảng cậu đã nghĩ đến chuyện đổi bạn cùng bàn.

May mà chưa đổi… Nếu đổi rồi, sau này muốn mặt dày tìm lại chắc chắn sẽ càng thêm ngượng.

Đến tận bây giờ, Diệp Trạch Hi vẫn cảm thấy có chút không thực. Cậu bị bóng rổ đập trúng, vậy mà lại “đập” ra góc nhìn của Thượng Đế. Trong vai một “nhân vật công cụ”, cậu bất ngờ phát hiện ra thế giới này hóa ra là một cuốn tiểu thuyết chưa hoàn thành. Và cậu bạn cùng bàn của mình, người mà rõ ràng chẳng phải alpha cũng chẳng phải omega, với ngoại hình như một sản phẩm hoàn hảo của Nữ Oa… Hóa ra thậm chí còn chẳng phải beta, mà là người ngoài hành tinh!

Cậu đã nghi ngờ từ trước rồi mà. Beta làm gì có ai đẹp đến mức đó, nếu không phải đột biến gen.

Thật khó tin, ai mà ngờ được thế giới này thật sự tồn tại người ngoài hành tinh. Đã vậy, người ngoài hành tinh đó còn chính là bạn cùng bàn của cậu!

Chẳng trách lần trước cậu hỏi Tạ Quan Niên: “Cậu là alpha à?”

Tạ Quan Niên phớt lờ không trả lời.

Sau đó, cậu vẫn không tin, lại hỏi: “Không phải chứ, cậu là… Omega hả?” Một omega cao một mét chín lăm, còn alpha hơn cả alpha, đúng là kinh dị… Đây là lần đầu tiên cậu gặp.

Kết quả là Tạ Quan Niên vẫn chẳng buồn để ý đến cậu.

Hiểu rồi, chắc là beta.

Giờ nghĩ lại, việc Tạ Quan Niên không trả lời hoàn toàn là vì không muốn nói dối. Dù sao anh cũng không thuộc bất kỳ loại nào trong ba loại đó.

Hiện tại, trong mắt Diệp Trạch Hi, Tạ Quan Niên gần như hoàn hảo đến đáng sợ. Khi cảm giác chóng mặt giảm bớt, thậm chí cậu còn chu đáo cố gắng không dựa vào Tạ Quan Niên, vì theo những mảnh ký ức vụn vặt, người ngoài hành tinh dường như không thích tiếp xúc với con người. Diệp Trạch Hi âm thầm tua lại những chi tiết nhỏ trong đầu, hoàn toàn không để ý rằng từ khi nào ánh mắt của Tạ Quan Niên lại một lần nữa dừng trên người cậu… Chính xác hơn là trên chỏm tóc nhỏ trên đầu cậu. Chỏm tóc ấy, lúc thì dựng thẳng, lúc thì hạ xuống, đôi khi lại nghiêng trái nghiêng phải, vẫy qua vẫy lại rất sinh động.