Cô Gái Huyền Học Cố Vi Vi

Chương 1: Khăn tay GUCCI kìa

Bố tôi là chủ một đạo quán.

Nhưng đạo quán của chúng tôi chỉ vỏn vẹn hai người.

Tôi và bố tôi.

Sau khi mẹ mất, bố đưa tôi lên núi sống, mỹ miều gọi là tu thân dưỡng tính.

Nhưng tôi biết, ông ấy nhắm vào mấy củ nhân sâm hoang dã trên núi này rồi.

Lúc không có ai, ông ấy đeo cái túi rách lùng sục khắp núi cả ngày trời.

Hễ có khách đến, ông lại lôi ngay bộ đạo bào quý giá ra khỏi tủ, ra vẻ đạo mạo tiếp đón.

Không hiểu sao bố tôi lại có tài thuyết phục đến vậy, ai nấy đều cung kính với ông, còn cưng chiều tôi hết mực.

Nhưng tôi thực sự lo sợ, chỉ sợ một ngày nào đó đến cửa đạo quán nhà tôi không phải xe sang.

Mà là xe cảnh sát.

Tôi muốn rời khỏi núi, nên ra sức học hành.

Không ngờ, thi đại học một phát đỗ luôn trường top 985 (1).

Ngày nhận giấy báo nhập học, tôi vui đến mức ăn liền năm bát cơm.

Bố tôi lại nhíu mày.

Ông ấy không muốn tôi xuống núi.

Ông ấy đã nói với tôi từ lâu rồi, bảo tôi là thiên tài huyền học, nói sự nghiệp của gia đình có thể phát dương quang đại trong tay tôi.

Lúc đó tôi chỉ biết đảo mắt.

Ông ấy muốn tôi đi lừa người ta à?

Tôi không đời nào–

Tôi trốn xuống núi giữa đêm, nhưng lại gặp bố tôi ở lưng chừng núi.

Đừng thấy bố tôi ngày thường lôi thôi lếch thếch, khi khoác lên mình bộ đạo bào màu lam đậm, trông cũng khá tiên phong đạo cốt.

Ông ấy vuốt vuốt bộ râu không hề tồn tại, liếc nhìn tôi đang lấm lét như kẻ trộm

"Thủy Sơn Cạnh, Khảm thượng Cấn hạ."

Ông ấy chỉ vào sáu đồng tiền trong tay, giải thích cho tôi.

"Con gái, không phải bố không cho con đi, mà bố đã xem bói rồi, chuyến này của con e là sẽ gặp nhiều trắc trở."

"..."

Lừa đảo.

Lại còn lừa đảo nữa.

Tôi chẳng để tâm đến lời bố nói.

Nhưng vừa xuống núi, lời ông ấy đã ứng nghiệm.

Ba con chó hoang dữ tợn chắn ngay trước mặt tôi, nhìn chằm chằm vào cái bánh bao thịt trên tay tôi...

Tôi sẽ không kể chi tiết màn đại chiến giữa tôi và ba con chó hoang đó.

Tóm lại, tôi không thua.

Cuối cùng cái bánh bao chẳng ai ăn được.

Chỉ tiếc bộ đồ tôi đã cẩn thận lựa chọn, định diện trước mặt các bạn mới coi như bỏ đi.

Không còn cách nào khác.

Tôi tìm một nhà vệ sinh công cộng, định lấy trong túi ra bộ quần áo sạch sẽ để thay.

Nhưng mà...

Khoảnh khắc mở túi ra.

Tôi chết lặng.

Tôi cũng choáng váng.

Tôi dụi dụi mắt, nhìn đống đồ linh tinh trong túi xách.

Trấn đàn mộc, tiền kiếm đồng cổ, la bàn kim cương thạch... Còn có cả đạo bào thêu chỉ vàng tôi đang xách trên tay nữa chứ.

Trời ạ.

Chuyện quái gì thế này?!

Ngẩn người ra một lúc lâu, tôi mới nhận ra...

Là do lúc ra khỏi nhà quá vội, tôi đã cầm nhầm túi của bố!

2

Cắn răng thay bộ đạo bào của bố, tôi mặt mày bơ phờ chạy vội đến trường.

Dọc đường đi, nào là xe chết máy, nào là bị nước bắn tung tóe.

Tóm lại, chẳng có việc gì suôn sẻ cả.

Vất vả lắm mới đến được cổng trường, vậy mà tôi lại vấp ngã sấp mặt!

Thế là thành trò cười cho thiên hạ.

Tôi đang định đứng dậy thì nghe thấy tiếng động cơ xe hơi trầm thấp vang lên.

Chiếc xe dừng lại cách đó không xa.

“Ôi chao! Bentley kìa!” Có người trong đám đông thốt lên.

Tôi quay đầu lại nhìn.

Một chữ "B" mạ vàng lù lù trước mặt, suýt chút nữa thì đập vào mặt tôi.

Nhìn vẻ mặt vừa kinh ngạc vừa ghen tị của mọi người xung quanh, tôi không khỏi cảm thấy khó hiểu.

Chiếc xe này ngày nào cũng đỗ trước cổng đạo quán nhà tôi.

Có gì mà lạ lùng đến thế?

Ngay sau đó, một người bước xuống từ chiếc Bentley.

Nhìn kỹ thì...

Là một cô gái xinh đẹp.

Cô ấy có mái tóc đen dài óng ả, mặc chiếc váy trắng tinh khôi, chân đi đôi giày cao gót thanh mảnh, tiến thẳng về phía tôi.

“Bạn học, bạn không sao chứ?”

Cô ấy vừa hỏi han vừa đưa tay về phía tôi.

Được cô ấy đỡ, tôi khập khiễng đứng dậy.

Chắc là do những chuyện xui xẻo vừa rồi, trông tôi lúc này khá thảm hại, mặt mũi lem luốc.

Vừa nhìn thấy mặt tôi, cô gái xinh đẹp liền che miệng cười khúc khích, rồi đưa cho tôi một chiếc khăn tay: “Lau mặt đi, sao lại ra nông nỗi này?”

Tôi mím môi, chẳng biết phải bắt đầu kể từ đâu.

Vừa nhận lấy chiếc khăn, tôi định nói lời cảm ơn thì lại nghe thấy có người trong đám đông reo lên: “Trời ơi! Khăn tay GUCCI kìa, Chân học tỷ hào phóng quá! Đúng là người đẹp tâm thiện!”

Tôi tò mò nhìn chiếc khăn trong tay.

Cái logo này...

-----

(1) 985: Đề án 985 (985工程) hay còn gọi là "Đề án các trường đại học hàng đầu thế giới" một đề án được Đảng Cộng sản Trung Quốc và Quốc Vụ Viện nước Cộng Hoà Nhân Dân Trung Hoa đề ra vào ngày 4 tháng 5 năm 1998. Theo thông lệ gọi tên các sự kiện quan trọng của Trung Quốc, lấy số năm và tháng ghép lại thành 985