Xuyên Thành Tiểu Tam, Tôi Chia Rẽ Tra Công Tiện Thụ Chỉ Cần Ba Giây!

Chương 4: Đây chính là chân ái của tôi nè!

Tiểu thiếu gia này chính là đứa con riêng của Khúc Chiến.

Là một ông trùm thương trường, việc kiếm người sinh con để có người thừa kế là điều đương nhiên với anh ta. Nhưng Chiêm Thiếu Thông hoàn toàn không biết gì về chuyện này. Nếu không có Mộc Tam Tâm xuất hiện làm rối tung mọi thứ, Chiêm Thiếu Thông sẽ biết sự thật này trước khi chia tay và thậm chí sau này còn giúp Khúc Chiến nuôi đứa trẻ.

Khúc Chiến dập tàn thuốc trong tay, lạnh nhạt ra lệnh: “Gọi tài xế, đưa A Lương đến công viên trò chơi.”

“Vâng, lão đại.”

Tiểu thiếu gia còn nhỏ, nên trong mắt đứa bé, Khúc Chiến là một ông bố tuyệt vời. Ở công viên trò chơi, anh ta đúng kiểu người bố tốt, chơi đùa với con rất vui vẻ.

Nhưng rồi, khi dẫn con đi cưỡi ngựa gỗ xoay tròn, vận mệnh lại sắp đặt để anh ta gặp lại Mộc Tam Tâm.

Lúc này, đồ ngốc Mộc Tam Tâm đang ung dung liếʍ cây kem to đùng, hoàn toàn không nhận ra xung quanh mình bao nhiêu nam thanh nữ tú đang lén lút hoặc công khai thèm thuồng vẻ đẹp của cậu.

Và khi tra công Khúc Chiến trông thấy cảnh này, anh ta sẽ có một loại phản ứng dễ hiểu, đó chính là… cứng.

Mộc Tam Tâm hả hê, vừa ăn hết ba cây kem siêu to khổng lồ, chưa kịp ợ thỏa mãn thì giọng nói trầm trầm của Khúc Chiến khiến cậu lạnh sống lưng.

“Tìm cậu lâu như vậy, không ngờ lại gặp cậu ở đây.”

Hả? Hả hả hả?

Không phải chuyện này đã xong rồi sao? Sao lại gặp lại vai chính ở đây?

Khúc Chiến cúi xuống, ghé sát tai Mộc Tam Tâm, thổi nhẹ một hơi: “Lần trước chưa làm xong, tiếc quá nhỉ! Chúng ta tiếp tục chứ?”

Tiếp tục cái đầu nhà anh!

Mộc Tam Tâm vừa thấy bóng dáng Chiêm Thiếu Thông từ xa, đã kêu lên một tiếng khô khốc: “A... A... A Thông!”

Khúc Chiến bật cười. Ban đầu anh tưởng chàng trai này là cao thủ tình trường, nhưng bây giờ mới thấy, cậu ta ngô nghê đến đáng yêu, sạch sẽ đến mức khó tin… lại càng làm người khác mê mẩn.

“Xem ra cậu đồng ý rồi. Thế thì chúng ta…”

“Đồng ý cái khỉ ấy!”

Mộc Tam Tâm cười giả lả, rồi phất tay: “Chân ái của tôi tới rồi!”

Khúc Chiến sững người, chưa kịp phản ứng thì Mộc Tam Tâm đã lao về phía Chiêm Thiếu Thông, nhanh như tên bắn.

“A Thông! Tôi chờ cậu lâu lắm rồi đấy!”

Chiêm Thiếu Thông hóa đá tại chỗ, còn Mộc Tam Tâm đã chạy tới bên cậu ta, kéo tay và dựa đầu vào vai cậu ta: “Đây chính là chân ái của tôi nè!”

Khúc Chiến tối sầm mặt, giọng trầm xuống đầy nguy hiểm: “Thiếu Thông... Sao em lại phản bội anh?”

Mộc Tam Tâm suýt cười phì ra, nhưng vẫn cố giữ vẻ nghiêm túc: Cặn bã như anh mà cũng dám nói câu đó sao?

Không đợi Chiêm Thiếu Thông trả lời, Mộc Tam Tâm đã quay sang đứa trẻ đang nép sau lưng Khúc Chiến, thân thiện vẫy tay: “Chào nhóc! Đi chơi với ba à? Có vui không?”

Đứa trẻ run run gật đầu, rồi trốn càng sâu sau lưng Khúc Chiến, tay bấu chặt áo anh ta, không dám ló đầu ra.

“Đây là con của anh? Con ruột à?” Chiêm Thiếu Thông cảm giác như mình vừa nhận cú sốc chí mạng. Bao nhiêu năm sống trong mộng tưởng, bây giờ cậu mới biết tất cả chỉ là dối trá. Người yêu cậu không chỉ có nhân tình, mà còn có cả con riêng. Nếu không phải Mộc Tam Tâm đang tựa vào vai cậu, có lẽ cậu đã gục ngã ngay tại chỗ.

Dù quyết tâm không bao giờ tha thứ, không bao giờ quay lại, nhưng... bao năm tình cảm... nói quên sao dễ thế?