Hóa Ra Người Tiểu Trà Xanh Muốn Cưa Là Tôi

Chương 7

Dù sao, cô nghĩ, có lẽ sau hôm nay hai người sẽ không còn gặp lại. Tạm thời giữ hòa khí với học muội kỳ quặc này là ưu tiên trước mắt.

Cô bé từ trạng thái "máy ghi âm" đột nhiên trở nên nghiêm túc, dùng giọng nói mềm mại nhắc lại lời hứa mà Khổng Giản thuận miệng nói ra:

“Em nhớ rồi. Học tỷ, đến mùa thu, em sẽ đòi lại cái ôm của mình.”

Khổng Giản không để tâm, chỉ đáp qua loa vài tiếng, sau đó lại cầm ô sát vào phía Ninh Yên một chút.

“Trường này khá lớn. Nếu không nhanh lên, trời tối chúng ta còn ở trong ký túc xá dọn đồ đấy. Không còn chuyện gì khác, thì mau về ký túc xá thôi.”

Khổng Giản bước được hai bước, nhận ra người bên cạnh không theo kịp, đành xoay lại, cảm giác đau đầu dần hiện rõ.

Cô hơi cau mày. Người quen đều biết đây là dấu hiệu Khổng Giản bắt đầu mất kiên nhẫn.

“Học muội, lại có chuyện gì nữa?”

Dưới ánh mắt chờ đợi của Khổng Giản, Ninh Yên bước hai bước về phía cô, ánh mắt từ bàn tay đang cầm ô chuyển lên khuôn mặt tinh tế của cô, cuối cùng dừng lại với đôi mắt sáng lấp lánh như chú cún con.

Nếu như chú chó con biết vẫy đuôi để làm nũng, thì Ninh Yên…

Đôi tay vốn từng lướt qua eo Khổng Giản giờ lại áp lên bàn tay đang cầm ô của cô.

“Học tỷ, nếu không ôm được, vậy nắm tay thì được chứ?”

Tập Vân Vân hẳn cũng phải chịu thua khi đứng trước chiêu làm nũng đỉnh cao này.

Mãi đến khi bước vào ký túc xá, Ninh Yên mới miễn cưỡng buông tay cô ra.

Khổng Giản cúi nhìn tay mình, trên đó vẫn còn hơi ấm từ tay đối phương, cùng với thoang thoảng mùi hương dễ chịu đặc trưng.

“Học tỷ, chị định chờ em dọn dẹp xong rồi đưa em đi dạo quanh trường đúng không?”

Khổng Giản thoáng thất thần, sau đó gật đầu.

“Em chưa từng đi dạo trường với ai cả.”

Khổng Giản nghĩ thầm: Em mới đến, đi với ai được thì đúng là chuyện lạ.

Ninh Yên khẽ cười, ánh mắt sáng rực khi hỏi ngược lại:

“Còn học tỷ thì sao, đã từng đi dạo trường với ai chưa?”

Khi hỏi, đôi mắt cô bé sáng lấp lánh như chứa cả ánh sao trời, nhưng không hề có sự vui vẻ tương xứng với nụ cười trên môi.

Khổng Giản nhớ lại năm nhất, học tỷ dẫn cô đến ký túc xá xong liền bỏ mặc để đi hẹn hò, đành thành thật trả lời:

“Chưa. Em biết gấp chăn màn không?”

Ninh Yên nghe xong bỗng bật cười rạng rỡ, vẻ đẹp khiến người đối diện không khỏi rung động.

“Vậy lát nữa không phải là buổi hẹn đầu tiên của em và học tỷ sao? Học tỷ, chị có định cùng em ăn tối không?”

Khổng Giản học cách của Ninh Yên, tự động bỏ qua những phần không cần thiết trong câu nói, chỉ đáp lại:

“Chị hẹn ăn tối với bạn rồi. Em ăn cùng bạn cùng phòng đi. Như vậy còn có thể kéo gần quan hệ, vì các em sẽ ở cùng nhau bốn năm tới.”

Ninh Yên như thể đã học qua nghệ thuật “biến sắc”. Khi Khổng Giản mới nói đến nửa câu, vẻ mặt cô bé đã thay đổi. Đến khi nghe hết câu, trên gương mặt tinh xảo ấy chỉ còn lại vẻ ấm ức và buồn bã.

“Em cứ nghĩ, bữa cơm đầu tiên ở trường này sẽ được ăn cùng người em thích nhất. Hóa ra… chỉ là em tự đa tình thôi sao?”

Khổng Giản: ???

Học muội, em định đóng vai gì vậy?

Chúng ta không phải tình địch à?

Em còn thế này nữa, tôi nghi ngờ người em muốn chen chân là tôi đấy!

.

Khổng Giản không nghĩ ra câu trả lời thích hợp, nên lựa chọn im lặng.

Cô đứng bên cạnh quan sát một lúc, nhìn thấy Ninh Yên loay hoay bọc rồi tháo chăn ra đến ba, bốn lần, cuối cùng không chịu nổi nữa, bước lên giật lấy chiếc chăn và vỏ chăn từ tay cô bé.

Động tác của Khổng Giản gọn gàng, nhanh chóng xếp hai góc vỏ chăn khớp với chăn bên trong.

Không để Ninh Yên rảnh rỗi, cô dúi hai góc chăn vào tay cô bé, vừa lui về sau vừa nhắc:

"Cầm chặt hai góc này, chị sẽ lo bên kia."

Nhưng Ninh Yên chỉ cầm hai góc vỏ chăn trống không, ánh mắt vô tội nhìn Khổng Giản.

“...”

Khổng Giản buộc phải chỉnh lại góc chăn một lần nữa, lần này không giao cho Ninh Yên nữa mà tự mình cầm, sau đó cố sức chỉnh lại cả hai bên.

Xong việc, cô đặt chăn gọn gàng sang một bên, tiếp tục lấy ga trải giường, vài phút sau cuối cùng cũng dọn xong giường cho Ninh Yên.

“Quần áo các thứ, em biết gấp chứ?”

Khi nói câu này, Khổng Giản cố nhịn không để lộ ánh mắt như đang nhìn một đứa ngốc.

Ninh Yên thành thật lắc đầu:

“Quần áo của em đều do dì giúp việc gấp.”

“...”

Tập Vân Vân đúng là giao cho cô một nhiệm vụ "tốt đẹp".

Khổng Giản nghĩ, lát nữa không “tính sổ” một bữa thì không thể xả được cơn bực nãy giờ.

Nhưng đã quyết định giúp thì phải giúp đến nơi đến chốn. Mang tinh thần "dạy người cách câu thay vì cho cá", cô dạy Ninh Yên cách gấp từng loại quần áo. Cô bé chăm chú học, khiến Khổng Giản cũng vơi bớt phần nào sự bực dọc.

“Em còn chưa mua sữa tắm, dầu gội đúng không? Đi thôi, chị đưa em đi tham quan trường, tiện thể ghé siêu thị mua ít đồ cần thiết.”