Hóa Ra Người Tiểu Trà Xanh Muốn Cưa Là Tôi

Chương 2

Khổng Giản bị làm phiền, đành nhấc đầu lên một chút để tỏ vẻ cho bạn mặt mũi. Do quên mang kính, cô không thể nhìn rõ cô gái đang phát biểu với tư cách đại diện học sinh mới xuất sắc trên sân khấu. Cô thuận miệng phụ họa:

"Đúng là đẹp thật, mắt cậu cũng tinh nhỉ."

Con gái thường thích gì nhất?

Là được khen.

Tập Vân Vân không ngờ trong tình huống này, Khổng Giản lại khéo léo chuyển lời khen về phía mình. Giọng cô nghẹn lại một lát, quay sang nhìn thì thấy Khổng Giản đã cúi đầu tiếp tục làm bài, bất lực thở dài vừa bực vừa buồn cười:

"Đồ mọt sách!"

Khổng Giản không phải mọt sách.

Việc mang theo tập đề đến hội trường chỉ đơn giản vì cô còn một bài chưa giải xong.

Đợi giải được bài đó, cô lập tức cất tập lại.

"Cậu vừa nói học muội nào thế?"

Bạn thân của cô bất đắc dĩ, tiện tay nhéo má Khổng Giản:

"Giản à, cậu cứ tiếp tục làm bài đi."

"Hử?"

"Giờ thì các anh chị khối 12 đã lên sân khấu nhận giải rồi. Cô tiên học muội đó sớm đã về chỗ cùng mấy bạn khối 10 khác rồi."

.

Vài ngày sau, Khổng Giản xin nghỉ học vì viêm dạ dày ruột và phải nằm nhà vài ngày.

Bác sĩ đặc biệt dặn dò cô: nhất định phải ăn sáng, dù chỉ là một chiếc bánh bao cũng tốt hơn không ăn gì.

Khổng Giản tuân thủ lời dặn của bác sĩ được đúng một tuần, sau đó lại trở về thói quen cũ.

Tập Vân Vân không chịu nổi việc bạn mình tiếp tục tự hại bản thân, liền ép cô dậy sớm hơn hai mươi phút để cùng mình ra ngoài. Nhưng vừa đến trước cửa nhà ăn, cô đã buông tay Khổng Giản ra, lông mày dựng lên đầy hùng hổ:

"Đi ăn sáng với tớ ngay!"

Khổng Giản nhìn cô bạn với vẻ bất lực:

"Tớ thật sự không muốn ăn mà."

"Cậu không ăn sáng, lỡ sau này bị ung thư ruột thì sao? Từ hôm nay, tớ không thể để cậu làm bừa nữa đâu, Khổng Giản, cậu phải ăn sáng!"

"Nếu sáng mai thầy Hàn gọi cậu vào văn phòng để làm thêm hai tờ bài tập toán nâng cao, cậu sẽ thế nào?"

Khuôn mặt Tập Vân Vân lập tức tối sầm lại:

"Thế thì ngày này năm sau, làm phiền cậu mang một bó cúc trắng đến mộ tớ nhé."

Khổng Giản gật gù:

"Thế thì cậu hiểu cảm giác của tớ khi bị ép ăn sáng rồi chứ?"

"..."

"Hay là cậu yêu đương đi? Tớ hoàn toàn ủng hộ đấy."

Tập Vân Vân gật đầu, cảm thấy đề nghị này không có gì sai:

"Nếu người yêu cậu có thể giúp cậu bỏ cái thói quen xấu này, tớ không ngại trở thành bóng đèn đâu."

Khổng Giản bật cười, nhưng không để lời bạn mình vào đầu.

Ngày hôm sau, trên bàn của cô xuất hiện một túi đồ ăn sáng.

Tập Vân Vân chạy đến lớp để kịp làm bù bài tập, vừa thấy chiếc túi được gói ghém tinh tế kia liền không còn thấy ly sữa đậu nành trên tay mình ngon nữa:

"Giản à, hay hôm nay cậu trốn học đi mua vé số với tớ đi. Chắc chắn hôm nay tớ sẽ trúng, chia cậu một nửa!"

Khổng Giản không thiếu người theo đuổi. Từ nhỏ đến lớn, cô đã nhận được không dưới trăm bức thư tình.

Có người thậm chí đứng chặn giữa đường để tỏ tình với cô, nhưng không ngoại lệ, tất cả đều bị cô từ chối thẳng thừng.

Những người đó thường tặng cô đồ ăn vặt, nhưng đây là lần đầu tiên có người mua đồ ăn sáng cho cô.

Tập Vân Vân tinh mắt nhìn thấy trong túi giấy có một tấm thiệp nhỏ, rút ra xem, trên đó là dòng chữ nghệ thuật màu đen rất đẹp:

[Gửi Khổng Giản.]

"Chữ cậu bạn này thanh thoát thật đấy, có phải Triệu Khiêm không nhỉ?"

Triệu Khiêm là hot boy của lớp 6, gương mặt thanh tú, từng làm việc chung với Khổng Giản trong một ban của hội học sinh.

"Anh ta đang hẹn hò với Vương Thanh."

"Trời đất??? Nam thần lạnh lùng yêu học sinh kém siêng năng ngọt ngào? Sao cậu biết được!"

Khổng Giản tìm trong túi một lúc nhưng ngoài tấm thiệp, không có thứ gì khác để xác định người gửi bữa sáng là ai.

Ánh mắt cô liếc qua bạn mình, người đang nhìn cô với đôi mắt cún con đầy hi vọng, đành đơn giản giải thích:

"Hè vừa rồi trong buổi tiệc của ban, tớ thấy họ hôn nhau ở hành lang."

"Khổng Giản! Một tin hot thế này mà cậu không nói với tớ!"

"Đó là chuyện riêng của người ta, không tiện nói."

Tập Vân Vân giả vờ giận dỗi, hừ một tiếng:

"Quan hệ của chúng ta, có gì mà không tiện nói chứ? Tớ đâu phải kiểu người nhiều chuyện, cậu nói nhỏ với tớ thì tớ chắc chắn sẽ giữ kín! Lần sau có chuyện như thế này, nhất định phải nói với tớ, nhớ chưa!"

Khổng Giản không đáp, xách túi đồ ăn hỏi lại:

"Cậu muốn ăn không? Không ăn thì tớ đưa cho Đồng Đồng."

"Người ta đặc biệt mua đồ ăn sáng cho cậu, cậu không ăn??!!"

"Tớ thật sự không thích ăn sáng, hơn nữa tớ còn chẳng biết ai gửi, muốn trả lại cũng không được."

Hiển nhiên, đây là một người theo đuổi không muốn lộ diện lúc này.

Tập Vân Vân thầm tiếc cho người bạn giấu mặt kia một giây, sau đó lập tức vui vẻ nhận lấy đồ ăn:

"Hay là cậu ăn một ít với tớ đi. Đồ ăn sáng của ‘Cổ Nhiên’ đều là hàng giới hạn, bạn trai cũ của tớ từng phải dậy lúc sáu giờ sáng xếp hàng mua cho tớ một lần, ngon lắm! Đồ ăn trong trường cậu không ăn nổi, còn loại cao cấp thế này cũng không nể mặt sao?"