Cả Nhà Nghe Lén Lòng Ta Sau Đó Đều Nổi Điên Rồi

Chương 4

Thẩm Tông Quang: ...

""Chậu nước này rõ ràng do chính tay tiểu thϊếp Nguyệt Liên kia chuẩn bị, trong nước đã bỏ sẵn phèn chua. Phèn chua còn giấu ngay trong móng tay sơn đỏ của ả, bây giờ kiể tra chắc chắn sẽ thấy được một chút bột trắng sót lại.""

Thẩm Tông Quang liếc nhìn đứa trẻ nhỏ xinh đang ngồi ngoan ngoãn một bên, sau đó ánh mắt dừng lại trên gương mặt đáng thương của Nguyệt Liên. Hắn giơ tay, nắm lấy bàn tay của ả!

"Lão gia... Ngài..." Nguyệt Liên hoảng loạn, giọng nói run rẩy.

"Đây là cái gì?" Ánh mắt sắc bén của Thẩm Tông Quang dừng lại ở phần đầu móng tay sơn đỏ của Nguyệt Liên, nơi có một chút bột trắng còn sót lại!

Nguyệt Liên mặt cắt không còn giọt máu, hoảng hốt lùi lại.

Rõ ràng ả đã hòa tan thuốc trong chậu nước, nhưng không ngờ vẫn để sót lại dấu vết trên móng tay.

Sao Thẩm Tông Quang có thể phát hiện ra chuyện này?

Lúc này, Khương Vân Sương đã kịp trấn tĩnh lại. Nàng từ dưới đất đứng bật dậy, nhanh chóng lao về phía Nguyệt Liên, đôi mắt đỏ hoe dán chặt vào ả. Không kìm được cơn giận, nàng vung tay giáng xuống một cái tát mạnh.

"Tiện nhân! Ngươi dám hại ta đến mức này!"

"Á—!" Nguyệt Liên bị tát đến lảo đảo ngã xuống đất, trên mặt in rõ năm dấu ngón tay. Nước mắt ả rơi lã chã, đầy uất ức nhìn về phía Thẩm Tông Quang.

Những lần trước, mỗi khi đối diện ánh mắt đáng thương này, Thẩm Tông Quang luôn mủi lòng. Nhưng lần này, gương mặt ông lạnh tanh, ánh mắt đầy uy quyền: "Ngươi nói đi, tại sao ngươi lại muốn hãm hại Vân Sương?

""Còn tại sao nữa? Chảng phải mấy trò ghen tuông vặt vãnh của đàn bà trọng hậu viện sao! Lão ba này còn không hiểu à?""

""Tên mã phu này là người Nguyệt Liên dùng để hãm hại mẫu thân ta! Mẫu thân căn bản không có bất kỳ quan hệ gì với hắn!""

"Nhược lại, tên mã phu chịu mạo hiểm nhận tội là vì con hắn bị bệnh nặng, cần tiền chưa trị. Nguyệt Liên tìm tới hắn, hứa sẽ trả một số tiền lớn với điều kiện hắn phải bôi nhọ mẫu thân ta. Sau khi mọi chuyện xong xuôi, ả sẽ tìm cách bảo vệ hắn thoát tội.""

“Lão gia, tôi… tôi…” Gương mặt của Nguyệt Liên trắng bệch, lắp bắp không thành lời, nhất thời không biết phải biện minh thế nào.

“Ngươi nói đi, rốt cuộc đây là chuyện gì!” Thẩm Tông Quang sắc mặt đen như than, trừng mắt nhìn gã phu xe, giọng nghiêm nghị.

Gã phu xe ban đầu còn nghĩ rằng, dù có bị lão gia trừng phạt, ắt hẳn Nguyệt Liên sẽ có cách cứu hắn thoát thân. Nhưng bây giờ xem ra, Nguyệt Liên đã là “Phật đất qua sông,” mình còn chưa lo xong, làm sao có thể quan tâm đến sống chết của hắn được nữa!

Giờ chỉ còn cách tự cứu lấy mình!

Gã phu xe toàn thân ướt đẫm mồ hôi lạnh, khó nhọc lết từ mặt đất đứng dậy, thân thể đau nhức xoắn vặn như con sâu róm, trườn đến trước mặt Thẩm Tông Quang, dập đầu mạnh mấy cái.

“Lão gia minh xét! Tôi oan uổng mà!”

“Tất cả đều là do con tiện nhân Nguyệt Liên kia! Là ả hối lộ tôi, bắt tôi vu oan cho Đại phu nhân!”