Đúng lúc hệ thống còn đang do dự, Giang Chiêu đã đứng dậy, lặng lẽ bước đến phía sau bức bình phong.
Phía sau bức bình phong không chỉ là văn phòng của Tạ Minh Hi mà còn có một quầy pha trà nhỏ, được dùng để tiếp khách.
Lúc này, não bộ của Giang Chiêu đang hoạt động với tốc độ cao, trực giác cũng được phát huy đến mức tối đa.
Tạ Minh Hi đề nghị rót nước vào lúc này vốn không có gì đáng nghi, nhưng cậu vẫn cảm thấy có chút gì đó kỳ lạ.
Qua những hoa văn mờ ảo trên bình phong, Giang Chiêu lờ mờ thấy Tạ Minh Hi đang đứng quay lưng lại với cậu, trước quầy pha trà. Tay áo được xắn lên đến khuỷu tay, tư thế thanh thoát khi anh ta đang rót đồ uống vào ly.
Anh ta rót hai ly đồ uống giống hệt nhau. Khi Giang Chiêu nghĩ rằng Tạ Minh Hi sẽ bưng đồ uống ra, thì lại thấy anh ta kéo ngăn kéo dưới quầy trà, lấy ra thứ gì đó, xé mở và đổ vào một trong hai ly.
Tim Giang Chiêu thắt lại, nhận ra mình không thể ở lại phía sau bình phong thêm nữa. Cậu nhẹ nhàng quay trở lại ghế sofa, cố gắng không gây tiếng động.
Chẳng bao lâu sau, Tạ Minh Hi bước ra, trên tay cầm hai ly đồ uống.
"Cho cậu này," anh ta nói, đưa ly đồ uống đến trước mặt Giang Chiêu.
Đó chính là ly mà anh ta vừa thêm nguyên liệu đặc biệt vào.
Trong lòng Giang Chiêu nghi ngờ ban đầu đã trở thành sự cảnh giác lo âu, thậm chí pha chút sợ hãi.
Cậu bỗng nhớ lại lần trước khi mình ngủ quên trong văn phòng của Tạ Minh Hi, dường như cũng đã uống thứ đồ uống mà anh ta đưa cho mình.
Giang Chiêu nhận lấy ly đồ uống, đưa lên môi nhưng không uống, chỉ khẽ chạm nhẹ môi vào thành ly, rồi giữ ly trong tay mà không động đến nữa.
"Bác sĩ Tạ, tôi bỗng cảm thấy… không được khỏe lắm. Tôi nghĩ mình nên về trước. —— Về chuyện làm sao từ chối bạn của tôi, để lần sau nói tiếp vậy."
Ánh mắt Giang Chiêu rũ xuống, đầy vẻ mệt mỏi.
Tạ Minh Hi không ngăn cản, anh đứng dậy, đích thân tiễn Giang Chiêu ra ngoài.
Khi quay lại văn phòng để tiếp tục công việc, ánh mắt anh vô tình lướt qua chiếc ghế sofa và phát hiện một chiếc áo khoác mỏng bị bỏ quên ở đó.
Anh nhặt chiếc áo khoác lên, một mùi hương đặc trưng từ cơ thể Giang Chiêu lập tức thoảng qua.
Xem ra chuyện kia đã gây cho cậu ấy một cú sốc không nhỏ, đến mức thất thần mà quên cả mang áo về.
Tạ Minh Hi khoác chiếc áo lên tay, ánh mắt lại hướng về bàn làm việc, nơi hai ly đồ uống vẫn đang đặt trên đó.
Một lúc lâu sau, Tạ Minh Hi nhấc ly đồ uống không phải của mình lên, đôi môi mỏng khẽ chạm nhẹ vào thành ly.
Khóe môi anh nhếch lên một nụ cười mơ hồ.
Ánh nắng từ ngoài cửa sổ hắt vào, phủ lên người anh. Tạ Minh Hi vốn không phải người ưa thích ánh sáng mặt trời. Vị trí sofa trong phòng được anh bố trí rất khéo léo, chỉ đủ để tránh ánh nắng gay gắt.
Thế nhưng giờ đây, anh lại đứng giữa vùng sáng chói lọi.
Những tia nắng vàng óng chạm vào người anh, nhẹ nhàng như dòng nước gặp mặt hồ tĩnh lặng, không gây một tiếng động nào, giống như ánh sáng chiếu lên mặt kính trong suốt.
Cái bóng dưới chân anh cũng mờ nhạt như chiếc kính, không để lại dấu vết hay hình dáng nào trên mặt đất.
Chỉ có chiếc áo khoác lơ lửng trong không trung.
Giang Chiêu dĩ nhiên không về nhà.
Cậu rời khỏi phòng khám tâm lý với dáng vẻ thất thần. Thường ngày, sau mỗi buổi tư vấn tâm lý, cậu sẽ gọi cho Lâm Ngọc Vận để nhờ anh ấy đến đón. Nhưng hôm nay, trái ngược hoàn toàn, cậu chỉ gọi một chiếc xe và tự rời đi.