Mỹ Nhân Khóc Nhè Không Muốn Trở Thành Vạn Nhân Mê

Quyển 1 - Chương 23: Con người sẽ không có bóng sao?

Anh lại rót đầy một ly sữa cho Giang Chiêu và đích thân đưa tận tay cho cậu.

"Giờ còn sợ không?"

Ánh mắt Giang Chiêu lướt nhẹ khắp phòng. Lâm Ngọc Vận nhạy bén nhận ra cậu có chút sợ bóng tối, liền bật hết đèn trong phòng, kể cả hành lang bên ngoài. Giờ đây, phòng ngủ của cậu sáng như ban ngày, không còn chút cơ hội nào để bóng tối len lỏi.

Giang Chiêu dựa vào gối, cầm ly sữa trong tay, trông ngoan ngoãn vô cùng, trên môi cậu còn dính chút sữa trắng, lớp sữa ấy còn chẳng trắng bằng làn da cậu.

Cậu gật đầu, nghĩ gì đó, lại nhẹ nhàng lắc đầu.

"Cũng hơi sợ một chút."

Lâm Ngọc Vận dịu dàng nói: "Còn buồn ngủ không? Nếu buồn ngủ thì uống sữa xong rồi ngủ đi. Còn nếu không buồn ngủ..." Anh ngừng lại trong chốc lát, cân nhắc vài giây rồi thử thăm dò: "Tôi kể cho em một câu chuyện trước khi ngủ nhé?"

Giang Chiêu đồng ý.

Khi đối diện với nhân vật chính thụ, nỗi sợ của cậu chỉ là sự dè chừng. Phần sợ hãi ít ỏi ấy chỉ nảy sinh khi cậu biết rằng đối phương có khả năng ra tay tàn nhẫn với mình.

Trong nguyên tác đã viết rất rõ ràng, nhân vật chính thụ là con người, không phải ma.

Nhờ biết được nội dung câu chuyện, cậu có thể thản nhiên dựa dẫm vào đối phương mà không lo bị hù dọa.

Trước khi lớp giấy cửa sổ bị đâm thủng, đối phương luôn giữ vai trò một người anh tốt, sống trong gia đình họ Giang với thân phận hoàn hảo.

“Từng có một chú thỏ trắng như tuyết, là con vật xinh đẹp nhất trong khu rừng. Ai nhìn thấy nó cũng phải thật lòng khen ngợi: ‘Cậu thật đẹp’...” Giọng nói của Lâm Ngọc Vận mềm mại, tựa viên ngọc thô chưa qua mài giũa, nhưng lại thiên phú để kể những câu chuyện chậm rãi, trầm ấm như lúc này.

Anh giống như đang kể chuyện cho trẻ nhỏ, từng chữ đều rõ ràng, mang theo cảm giác an ủi.

Trong câu chuyện, chú thỏ trắng có một người bạn thân, đó là một chú sư tử con.

Hai người bạn ấy rất thân thiết, quyết định cùng nhau phiêu lưu. Nhưng rồi một ngày, trong khu rừng, sư tử con tình cờ gặp một con vật khác còn xinh đẹp hơn chú thỏ trắng. Thế là, nó bỏ lại chú thỏ, chuyển sang kết bạn với con vật mới kia.

Thì ra, từ trước đến giờ, điều mà sư tử thích ở thỏ chỉ là vẻ ngoài xinh đẹp của nó, khi gặp được một ai đó đẹp hơn, nó liền chuyển hướng.

Chú thỏ trắng khóc đỏ cả mắt, nhưng chỉ có thể thu dọn hành lý và tiếp tục hành trình còn dang dở của mình.

Trên đường đi, nó gặp một chú cáo lông đỏ. Chú cáo muốn làm bạn với thỏ, nhưng trái tim đã tổn thương của thỏ trắng không còn dám tin tưởng bất kỳ ai nữa.

Sau đó, nhờ sự kiên trì không ngừng nghỉ của cáo đỏ, chú thỏ trắng cuối cùng cũng mở lòng và chấp nhận cáo làm người bạn thân nhất của mình. Nhưng tiếc thay, niềm vui ngắn chẳng tày gang, sư tử con, sau khi chơi chán ở khu rừng khác, lại quay về khu rừng cũ tìm kiếm người bạn cũ của mình.

Nó không hề hay biết, thỏ trắng đã có một người bạn mới.

Sư tử con tức giận.

Giang Chiêu ngáp một cái, giọng kể của Lâm Ngọc Vận dừng lại, anh ra hiệu để cậu nằm xuống, rồi nhẹ nhàng đắp chăn lên người cậu, ngăn lại:

“Em mệt rồi, Chiêu Chiêu. Ngủ đi. — Anh sẽ thay nó, luôn ở bên em, bảo vệ em mãi mãi, không để bất cứ nguy hiểm nào lại gần em nữa.”

Câu cuối cùng ấy, là điều mà chú cáo đã nói với chú thỏ trắng trong câu chuyện.

Lâm Ngọc Vận tắt hết đèn trong phòng, chỉ chừa lại một chiếc đèn ngủ nhỏ bên đầu giường.

Anh bước ra cửa, mở hé cửa phòng, ánh sáng từ hành lang hắt vào, làm sàn nhà sạch bóng trở nên sáng rõ. Ban ngày người hầu vừa lau dọn, vì thế sàn nhà nhìn càng thêm sáng sủa.

“Ngủ ngon, Chiêu Chiêu.”

Giang Chiêu nhìn bóng lưng của Lâm Ngọc Vận rời đi, động tác bất giác khựng lại. Một nỗi sợ hãi đến tê dại bỗng chốc bò dọc sống lưng, khiến từng lỗ chân lông trên cơ thể cậu như bị phủ kín bởi sự lạnh lẽo, sinh vật đáng sợ được sinh ra từ nỗi sợ ấy bắt đầu gặm nhấm chút lý trí ít ỏi còn sót lại trong đầu cậu.

... Người như thế nào mà dưới ánh đèn lại không có bóng?

Cả đêm đó, Giang Chiêu không dám chợp mắt, dù chỉ một giây. Cậu nhắm chặt mắt, cố gắng chịu đựng đến tận khi trời sáng.

Chỉ khi bên ngoài truyền đến giọng nói của người hầu, cậu mới nhẹ nhàng kéo chăn trùm qua đầu, rất khẽ, rất khẽ thở ra một hơi nặng nề, như thể sợ làm kinh động đến điều gì đó.

Cảnh tượng đêm qua vẫn cứ quẩn quanh trong tâm trí, khiến cậu kinh hãi đến cực độ. Chỉ cần nhắm mắt lại, cậu sẽ lại thấy đôi chân kỳ quái đứng bên cạnh giường, và giây phút cuối cùng trước khi khép mắt, cậu vẫn nhìn thấy ánh đèn lạnh lẽo xuyên qua thân thể Lâm Ngọc Vận, không chút trở ngại, rọi thẳng xuống sàn nhà bóng loáng.

Cậu không dám ngủ, nhưng cũng không dám mở mắt.

Cậu sợ rằng, khi cậu mở mắt ra, con quỷ đó hay bất cứ thứ gì không rõ kia vẫn đứng ở đó, ngay tại vị trí cũ...