Mỹ Nhân Khóc Nhè Không Muốn Trở Thành Vạn Nhân Mê

Quyển 1 - Chương 15: Tôi muốn cùng anh ấy sống chết không rời

Giang Chiêu khẽ gật đầu.

Phòng làm việc của Tạ Minh Hi rất dễ chịu, nhiệt độ vừa phải, chiếc sofa mềm mại đến mức khiến người ta cảm thấy thư giãn. Hương thơm nhẹ nhàng từ đâu đó thoang thoảng trong không khí, tất cả những điều này cùng nhau làm giảm đi đáng kể sự cảnh giác trong lòng cậu.

Cậu cúi đầu, không ngừng dùng một tay gẩy gẩy lòng bàn tay còn lại.

“Từ sau chuyện đó, tôi cứ liên tục gặp ác mộng. Khi ấy tôi rõ ràng ở ngay bên cạnh, nhưng tôi không thể cứu được anh ấy... Tôi không thể cứu anh ấy...” Cậu lẩm bẩm, môi mấp máy vài lần, cuối cùng vẫn nói ra câu này.

“...Tôi rất nhớ anh ấy.”

“Nếu có thể, tôi nguyện... cùng anh ấy sống chết có nhau.”

Cậu siết chặt bàn tay, một giọt nước mắt trong veo bất ngờ trượt khỏi khóe mắt.

Giọt nước mắt ấy tựa như một viên ngọc thuần khiết, cũng giống như một loại bảo thạch hiếm có, nhẹ nhàng rơi xuống nhưng lại để lại dấu ấn mạnh mẽ.

Từ góc nhìn của Tạ Minh Hi, giọt nước mắt ấy giống như một con rắn nhỏ, uốn lượn trên khuôn mặt xinh đẹp của người thanh niên, thè ra chiếc lưỡi đỏ tươi để liếʍ lấy khóe mắt người đẹp.

Anh bất giác sững người.

Vị bệnh nhân này là người đặc biệt nhất trong số những bệnh nhân anh từng gặp.

Cậu ấy thật... đẹp.

Đẹp đến mức vượt ngoài dự liệu, khiến anh không thể ngờ được người bệnh nhân mà mình tiếp nhận lại là một thanh niên đẹp đẽ đến vậy.

Người thanh niên nhắm mắt lại, vụng về cố gắng dùng cách này để ngăn dòng nước mắt cứ thế tuôn trào.

"Anh ấy... tôi nhớ anh ấy..." Giang Chiêu thì thầm, giọng nói mềm mại như tiếng hót u uất của một con chim hoàng yến bị nhốt trong l*иg.

"Đã rất lâu rồi tôi không gặp được anh ấy. Nếu có thể gặp lại anh ấy một lần, tôi... tôi sẵn sàng đánh đổi tất cả. Thậm chí tôi thường nghĩ, nếu lúc đó người rơi xuống biển là tôi thì tốt biết bao. Tôi không thể chịu đựng được việc bị người khác bỏ lại..."

"Nhưng tôi sẽ không bao giờ được gặp lại anh ấy nữa, mỗi đêm tôi đều nhớ anh ấy, anh ấy luôn là người tôi coi như anh trai. Từ nhỏ đến lớn, tôi luôn ở bên cạnh anh ấy. Chúng tôi lớn lên cùng nhau, đi học cùng nhau, đi trên những con đường giống nhau, tôi hầu như chưa từng rời xa anh ấy."

Cái chết giống như một vực thẳm không thể vượt qua, đột ngột cắt đứt mối liên kết bền chặt này.

Từ đó, cậu không bao giờ được gặp lại người thân yêu không cùng huyết thống của mình nữa.

Giang Chiêu không thể kìm nén được mà bật khóc, tiếng khóc như muốn đổ dồn tất cả sự uất ức và đau khổ mà cậu đã đè nén bấy lâu.

Cậu đã giữ chặt trong lòng quá lâu, và nếu không có nơi nào để trút bỏ, có lẽ cậu sẽ chẳng thể gắng gượng nổi nữa.

Cậu hít một hơi sâu, đưa tay ấn vào l*иg ngực đang đau âm ỉ.

Rồi, cậu ngẩng đầu lên với ánh mắt mờ mịt, "Bác sĩ, tại sao nhớ một người lại khiến l*иg ngực đau như thế này?"

Tạ Minh Hi im lặng.