Giang Chiêu nhạy bén nhận ra động tác của Lâm Ngọc Vận, liếc mắt về phía sau, nhưng không phát hiện gì, tuy nhiên cơ thể lại không tự chủ được mà tựa vào Lâm Ngọc Vận.
So với một vai chính thụ chứa đầy bí mật, cậu vẫn là sợ hãi vai chính công đã chết hơn.
Lâm Ngọc Vận hai mắt hơi híp lại.
"Đi thay đồ đi, dì đang đợi em dưới lầu."
Khi cửa mở ra, bên ngoài không có một bóng người.
Gia đình Giang làm ăn lớn, nhà cũng lớn, căn biệt thự rộng lớn và hành lang dài hun hút, hầu như không thấy bóng người.
Cuối hành lang là một ban công nhỏ, nhưng hành lang dài đến mức ánh sáng từ ban công chỉ đủ chiếu tới một nửa rồi biến mất.
Thời tiết cuối xuân, đầu hạ dường như không được tốt lắm.
Qua cánh cửa ban công nhỏ, Giang Chiêu nhìn thấy bầu trời ngoài kia u ám, như sắp mưa, ánh sáng chiếu vào qua cửa sổ cũng mờ nhạt.
Cậu không rõ vì sao cảm thấy lo lắng, tay bám chặt vào tay vịn, cẩn thận bước xuống cầu thang. Mỗi bước đi của cậu đều đầy sự thận trọng, sợ rằng phía sau sẽ có đôi tay nào đó bất ngờ đẩy mình xuống.
Giang Chiêu đang mơ màng suy nghĩ, bước chân giơ ra đột nhiên dừng lại.
... Ai đang nhìn cậu?
Bức tranh trên tường bên cạnh đầy những bức ảnh nghệ thuật của Giang Chiêu, có lúc cúi đầu, có lúc nhắm mắt, có lúc vẽ tranh, có lúc cắm hoa... Người trong các khung ảnh đều mang một khuôn mặt duy nhất, nhưng lúc này Giang Chiêu lại cảm thấy những người trong đó đều đang nhìn cậu.
Cảm giác bị theo dõi càng lúc càng rõ rệt, như thể có vô số ánh mắt đang theo sát cậu, như hình với bóng.
Liệu có phải, vai chính công đã ẩn mình trong những khung ảnh này, dùng đôi mắt của hắn để quan sát cậu?
Giang Chiêu bị chính suy nghĩ của mình làm cho da đầu tê dại.
Cậu không dám trì hoãn, vội vã xuống lầu.
Lâm Ngọc Vận và mẹ Giang đã ngồi bên bàn ăn đợi cậu, có vẻ như cậu đến muộn.
Mẹ Giang cầm tách sứ uống một ngụm nước mật ong, "Mấy ngày trước không phải đã nói rồi sao? Bảo con dậy sớm một chút, sao vẫn dậy muộn vậy?"
Giang Chiêu không rõ tình hình, cẩn thận hỏi: "Cái gì ạ?"
"Ngày hôm nay là Tết Thanh Minh." Mẹ Giang nhíu mày, "Chắc con không quên việc này chứ?"
[Hệ thống?]
Hệ thống mở bảng điều khiển.
[Điểm quan trọng trong cốt truyện (không thể bỏ qua): 1. Tết Thanh Minh, pháo hôi cùng vai chính thụ đi tảo mộ vai chính công, vai chính công thức tỉnh, âm thầm theo dõi kẻ thù.]
Ánh mắt rơi vào hai dòng chữ ngắn, khuôn mặt Giang Chiêu dần dần trắng bệch.
Giang Chiêu cảm thấy bắp chân mình co rút mạnh một cái.
Mẹ Giang đã chuẩn bị xong bữa sáng từ trước, giọng nói nghiêm túc mang vẻ việc công xử theo phép công: "Bố con đi công tác không về kịp, ông ấy bảo con thay ông ấy dâng hương cho đứa trẻ kia. Con, đứa nhỏ này sao lại quên hết những việc quan trọng như vậy, rốt cuộc thằng bé là bởi vì..."
Mẹ Giang liếc xéo cậu một cái, trong mắt chứa đựng khiển trách nhàn nhạt.
Giang Chiêu cảm thấy đầu óc mình như rối tung, vì sao lại như vậy?
Nàng có vẻ như còn định nói gì đó, lại vì ngại sự có mặt của nhân vật chính ở đây nên đành im lặng, chỉ nhìn cậu một lượt từ đầu đến chân, không cho phản bác mà nói: "Ăn sáng rồi đi thay đồ đi, cái này là gì, ai đi cúng bái lại mặc áo đỏ chứ."
Câu nói sau nhỏ đi một chút.
Giang Chiêu có chút ngơ ngác cúi đầu.
Lúc này cậu mới nhận ra, cậu lại mặc một chiếc áo hoodie đỏ cổ điển, tay áo hai bên được điểm xuyết những họa tiết xám nhạt. Có lẽ vì khuôn mặt quá mức xinh đẹp, màu sắc này mặc trên người cậu không hề mang cảm giác nặng nề, ngược lại nổi bật vô cùng.